CẢM ƠN BẠN (KO) TỐT DANHTRAN99 ĐÃ GIÚP TUI EDIT LẠI MỌI THỨ, TUI IU VỢ TUI!Lee Minhyung bật dậy giữa đêm, tiếng thở dốc đầy nặng nề vang lên khắp phòng. Giữa nhịp thở hổn hển, câu chăm chăm nhìn lên tường - nơi tro khung ảnh của anh. Anh của cậu, người đội trưởng với tấm lưng gầy gò, Thần của cậu, người với nụ cười tựa mặt trời.
Người bị thế gian này vùi dập.
"Anh ổn không ạ?" Choi Wooje thò đầu vào hỏi nhỏ.
"Ừ, anh ổn. Lại mơ thấy anh Sanghyeok thôi, anh ấy lại vòi đi ăn lẩu nữa, haha" Minhyung cười với cậu em.
Wooje nặng nề cười gượng đáp "Ừ, vậy anh ngủ sớm đi. Mai chúng ta cùng đi Haidilao."
"Được" ADC gật đầu, nằm xuống nhắm mắt lại.
Nhưng Wooje biết anh trai không thể ngủ được, cũng như bản thân nhóc hay là cả trụ sở T1, người hâm mộ khắp thế giới cũng không ngủ được.
"Wooje à..." Moon Hyunjoon thở dài, đi đến bên cạnh em vỗ vỗ mái tóc mềm "Đừng buồn nữa, anh Sanghyeok sẽ không vui đâu."
"Anh, nếu như hôm đó chúng ta đừng nghi ngờ anh ấy. Nếu như..nếu như..." Wooje vùi đầu vào hõm cổ người đi rừng, giọng nghẹn ngào.
"Trên đời này làm gì có thuốc hối hận hả em? Điều chúng ta có thể làm bây giờ là bảo vệ T1, bảo vệ màu áo mà anh Sanghyeok yêu để chuộc lại lỗi lầm" Moon Hyunjoon vuốt ve gáy em út của đội "Trách anh, anh là rừng mà lại chẳng quan tâm đến mid, anh...haizz"
Nhìn hai anh em, Ryu Minseok xoắn xuýt hồi lâu rồi im lặng đi đến phòng xạ thủ, nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong. Người đội trưởng mới của đội nằm nghiêm chỉnh trên giường, hai tay đặt trước ngực nhưng mắt lại mở thao láo nhìn lên trần nhà.
"Minhyung ơi,..."
"Ừ" Lee Minhyung trả lời nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng
"Anh Hyukkyu ngất xỉu rồi, tớ....đi thăm anh ấy nhé?" Minseok rụt rè nói.
Kể từ khi Đội trưởng rời đi, cả trụ sở T1 gần như lâm vào bóng tối. Đối với những tên mang đến đau khổ cho Đội trưởng lại càng ghét cay ghét đắng. Ngày diễn ra tang lễ, Lee Minhyung túc trực bên linh cữu suốt 3 ngày không nghỉ, cho dù Minseok có van nài thế nào, bố Lee có khuyên bảo ra sao, cậu vẫn kiên trì quỳ. Vừa quỳ cạnh bài vị của Lee Sanghyeok mà hoá vàng, vừa lầm bầm thì thầm, trách móc rồi lại căn dặn anh tự chăm sóc bản thân. Trên gương mặt anh tuấn không có nước mắt cũng chẳng có buồn bã nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu đau khổ tột cùng.
Chỉ có một lần duy nhất, Lee Minhyung rời khỏi vị trí.
Khi Jung Jihoon và Han Wangho cùng lúc đến lễ tang, chàng xạ thủ họ Lee đã gần như phát điên mà lao đến, dùng nắm đấm để trút hết oán giận vào cả hai tên đầu xỏ
"Tại sao? Tại sao lại làm thế với anh ấy? Hai tên khốn này, chúng mày có còn là người không? Còn dám vác mặt đến đây à? Hôm nay tao sẽ tiễn hai đứa mày đi gặp anh ấy để tạ tội!"
Tiếng gào vang lên giữa tang lễ u buồn, đau đớn và giận dữ. Nếu không phải mọi người can ngăn, có lẽ Lee Minhyung đã thật sự muốn giết chết bọn họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng Hôn
Fanfiction⟨ Hoàng hôn đối với người bình thường thôi Với người đã vỡ nát thì nó cũng chỉ là một trong những buổi chiều tà trống rỗng ⟩ Faker centric Dark Đề cập đến Self-harm aka Hội chứng tự ngược đãi bản thân Một vài tuyển thủ sẽ vào vai người xấu trong đây...