1.

2.1K 229 5
                                    

"Dạ mẹ ơi con nghe."

Trang Pháp đóng sập cánh cửa phòng ngăn cách em với vũ trường hỗn loạn ngoài kia. Men rượu làm em có chút chếnh choáng, nhưng có lẽ vẫn đủ tỉnh táo để nghe điện thoại của mẹ em.

"Mẹ có gửi hình của cậu bé kia cho con rồi đấy. Con xem rồi thu xếp công việc, cuối tuần này ra đây gặp người ta nói chuyện nhé."

Trang Pháp một tay đỡ trán, cố gắng hình dung "cậu bé kia" mà mẹ em nhắc đến là ai. Hình như là con trai của một người quen nào đó, hơn em vài tuổi, đang công tác cùng đơn vị với bố em. Chà, tên anh ta là gì nhỉ? Trang Pháp lắc đầu, thật sự không nhớ ra nổi vào lúc này.

"Đợt này con hơi bận, chắc không được rồi mẹ ạ."

Trang Pháp nghe thấy tiếng thở dài não ruột của mẹ qua màn hình điện thoại. Dạo gần đây Trang Pháp ngày càng ít về Hà Nội. Trước thì đều đặn mỗi tháng hai lần, còn giờ thì vài tháng mới thấy em chịu ra ngoài đó. Vốn dĩ mẹ em đã không vui vì điều này rồi.

"Bay nhảy như thế đủ rồi Trang, đã tới lúc con cần phải chạm đất. Con hiểu ý mẹ đúng chứ?"

"Dạ con hiểu. Con sẽ cố gắng thu xếp rồi báo lại mẹ sau."

"Và về nhà sớm đi, đừng đi bay vào giờ này nữa. Nên nhớ phải giữ sức khỏe, cũng là giữ hình ảnh cho con và gia đình mình."

Trang Pháp không khỏi giật mình trước sự tinh ý của mẹ khi nhận ra em đang ở nơi nào. Có lẽ mẹ đã nghe ra sự ngà ngà say của em, hoặc một tiếng nhạc nào đó ngoài kia đã lọt vào tai mẹ. Chịu thôi, có mẹ là nhà ngoại giao tài giỏi, muốn qua mặt được mẹ cũng khó.

Sau câu chúc ngủ ngon, Trang Pháp dập máy rồi ngồi bệt xuống nền đất lạnh, cảm thấy sau cuộc trò chuyện với mẹ đã tỉnh táo hơn đôi chút.

Bay nhảy. Chạm đất.

Lại là những câu chuyện cũ, những cụm từ mẹ đã nhắc nhở em từ năm này qua năm khác. Từ ngày em bắt đầu vào Sài Gòn theo đuổi ước mơ, tính đến giờ cũng đã mười năm có lẻ. Xem ra hơn một thập kỷ qua vẫn chưa đủ để gia đình thấy em đã an toàn, dù cho đang lơ lửng trên bầu trời với từng nốt nhạc. Họ vẫn muốn em ở mặt đất, muốn đưa đôi chân em đi đến "một gia đình" với một người đàn ông xa lạ nào đấy.

Cụt hứng thật, Trang Pháp không muốn ở lại bữa tiệc sinh nhật này thêm một giây nào nữa. Trước đó em đã nghĩ mình sẽ xõa ở đây hết đêm nay, dù cho bữa tiệc cũng chẳng mấy khiến em vui vẻ, nhưng ít ra cũng có chút náo nhiệt.

Em muốn đến nơi nào đó bớt ồn ào hơn, mớ suy nghĩ hỗn loạn kia lại đến và nếu em còn ở đây, đầu em sẽ nổ tung mất.

Em mở điện thoại một lần nữa, tìm cái tên quen thuộc trong danh bạ, cũng là cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu em ngay lúc này, nhấn nút gọi.

Dù đã gần mười hai giờ đêm, nhưng không cần đến mười giây để người kia bắt máy.

"Ơi, mình nghe."

"Đến đón mình được không? Mình đang ở quán bar bên quận 1."

Trang Pháp nghe thấy tiếng sột soạt của chăn gối, nghe thấy tiếng công tắc đèn được bật lên.

|diệp lâm anh x trang pháp| ưu tiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ