part 2

89 15 0
                                    

03.

lý hy thừa là người đầu tiên bắt chuyện với tôi ở trường.

ngày hôm đó anh ấy vừa chơi bóng rổ xong, người mặc bộ đồ thể thao màu trắng, khuyên tai phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nụ cười khoe trọn hàm răng trắng, hệt như một thiên thần.

"chào, em là phác thành huấn nhỉ? tôi là lý hy thừa."

tôi cứ ngỡ mình bị ảo giác, quay người lại và bắt gặp ánh mắt của anh. hôm nay anh đeo kính áp tròng xanh, trong mắt như chứa đựng một hồ nước lấp lánh.

tôi nhanh chóng quay mặt đi. từ nhỏ tôi đã bị nhược thị, không biết từ lúc nào tôi rất sợ phải đối diện với ánh mắt của người khác. mặc dù mắt phải sau nhiều lần điều trị đã cải thiện rất nhiều về thị lực, nhưng tôi vẫn quen với việc dùng mắt trái để quan sát mọi thứ xung quanh mình. bệnh này khiến tôi trở nên nhạy cảm với ánh sáng, đặc biệt là với những tia ham muốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường trong đáy mắt của con người. đó là sự thật, đây là thế giới mà một thiếu niên trẻ tuổi như tôi đã phải gánh chịu.

nhưng đôi mắt của lý hy thừa lại dịu dàng như hai mặt hồ êm ả, giống như mắt của các loài động vật ăn cỏ. thêm vào đó, mái tóc ướt đẫm mồ hôi sau khi vận động khiến người ta lơ đễnh liên tưởng đến chú nai nhỏ trong truyện tranh, luôn dùng ánh mắt ngây thơ để nhìn người đối diện. vì đồng tử to nên con ngươi đen láy lại rất nhỏ, chứa đựng một sự quyến rũ dịu dàng. tôi bất giác cười vì suy nghĩ này của mình, vô thức nhìn phía lý hy thừa và nhận ra rằng anh ấy cũng đang nhìn tôi. chúng tôi lại nhìn nhau một lần nữa. thời gian như ngưng động, tôi như đắm chìm vào làn nước, hơi thở bị đình trệ, nhịp tim ngừng đập. thế giới trong khoảnh khắc đó đột nhiên bừng sáng, như một bức ảnh đang được chụp bằng ánh đèn flash.

tôi không hiểu tại sao một người được nhiều người yêu mến như anh lại tìm đến tôi để làm gì, cũng như tôi cũng không hiểu những quy tắc ngầm đang diễn ra trong ngôi trường này. những thiếu niên mười bảy tuổi, thích nở nụ cười hồn nhiên nhất, lại có thể ngẫu nhiên chọn ra một người bạn đồng trang lứa để chơi trò cô lập. ví dụ như khi họ đang đi trên đường thì bị đẩy từ phía sau một cái, lên lớp thấy vở bài tập của mình bị vò thành máy bay giấy đang được vô số bàn tay ném qua ném lại, sau đó phát hiện nó nằm trong thùng rác ở cuối lớp. hoặc như sau giờ học, bị nhốt lại trong phòng dù đám người đó biết có người ở bên trong. nhưng đó cũng là những bàn tay khoác vai nhau, là bàn tay cùng nhau chơi bóng rổ, là bàn tay đã từng nhận giải thưởng. mọi người không ai có thể giải thích những hành vi này nên đành quy cho nó là sự đùa nghịch của thanh thiếu niên. về bản chất thì đó có thể là gì được chứ? họ chỉ mới có mười bảy tuổi thôi mà. tôi chỉ có thể xem những điều không thể lí giải vẫn đang xảy ra đó là các quy tắc. miễn nó là quy tắc thì mọi thứ là bình thường, là có thể thích nghi, nó nhàm chán tới mức có thể bị người khác xem thường. còn con người đôi khi phải dựa vào những quy tắc để sống, đó là điều mà bố mẹ đã dạy cho tôi, khiến tôi ghi nhớ những nguyên tắc từ khi còn bé.

nhưng vẫn sẽ có những người dễ dàng xé rách giới hạn mỏng manh đó.

"ê lý hy thừa, sao mày lại nói chuyện với thằng đó vậy?"

【花期】trái tim khắc sâu tên ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ