6

219 20 8
                                    

//Cố lên ae, sắp end rồi...//

Wriothesley đã vội vàng quay trở về tiệm bánh của mình khi nghe Lumine nói từ sáng đã có một thiếu nữ tìm tới từ rạng sáng. Ngay khi mở cửa vào, người Wriothesley thấy chính là Furina đã sụt sịt ngồi trong tiệm. 

"Em-em sao đấy Furina? Sao lại chạy tới nơi này?"

Furina không nói gì, ban nãy vẫn còn yên tĩnh đến khi anh chỉ vừa hỏi vài câu liền bật khóc nức nở. Lumine, Wriothesley cùng 2 nhân viên nữa trong tiệm không hiểu quái gì nhưng dù gì thì chẳng có một ai muốn nhìn một cô gái khóc như thế này đâu. Hết cách, Lumine liền quay vào trong gian bếp lấy ra ít bánh ngọt và một tách trà hoa. Wriothesley biết cô nàng trước giờ sẽ không dễ khóc thế này.

"Nín đi nín đi, đừng khóc nữa. Em khó chịu chỗ nào à?' Wriothesley chưa từng dỗ ai cũng phải lúng túng liên tục dùng ánh mắt cầu xin của mình nhìn nhân viên trong quán nhưng ai cũng né đi vội.

"Nhà em xảy ra chuyện gì sao? Sao em lại biết nơi này?"

"Anh, em xin lỗi. Hức...năm đó nếu không phải tại em..."

Wriothesley nghe tới đây liền hiểu Furina muốn nhắc đến chuyện gì nhưng không để cô nàng nói hết anh liền lên tiếng an ủi. Hỏi được một lúc mới biết là cô biết chỗ này từ lâu mà vì áy náy nên cứ lưỡng lự mãi. Cố gắng đào sâu thêm tí liền lòi ra cô bỏ nhà mà đi. Bây giờ Furina vẫn còn học đại học năm nhất, theo thường tình thì bây giờ chắc vẫn đang ở cùng ba mẹ.

"Hay em cứ tới căn hộ của anh đi, có thể hỏi thử Navia xem như nào đã."

"Anh đừng nói gì với anh trai và ba mẹ em nhé?"

Wriothesley gật đầu hứa với cô nàng, Furina lúc này mới dừng khóc, bởi vì ban sáng đi vội chưa ăn gì. Thế là Wriothesley cũng không tiếc mà bao bữa ssansg cho mọi người một thể. Lumine và nhân viên khác trong lòng vừa thương Furina nhưng cũng cám ơn cô tới độ muốn đội lên đầu. Mấy khi được bao ăn, phải tận dụng chứ.

Navia vô cùng hào sảng, lập tức đồng ý khi nghe nói họ hàng của Wriothesley muốn ở nhờ nhà cô, dù sao thì anh cũng là đàn ông, ở cùng với Furina có chút không hợp tình hợp lí lắm. 

May thay Navia chỉ nghe anh nhờ liền hiểu được khúc mắc khó nói này, chưa kể Furina ban đầu khi gặp cô có chút rụt rè liền thu hút sự chú ý. Dễ thương là điều đầu tiên Navia đánh giá Furina. Dù gì thì cô nhóc này đang học đại học nên không thể lơ là, mà Navia dù có là người lớn thì vẫn rất dễ chịu, Furina trong thoáng chốc liền có hảo cảm rất lớn với cô.

Nhưng chuyện gì đến cũng đến, quan trọng sớm hay muộn thôi. 

Ba mẹ của Furina đã tìm tới trường đòi đón cô nàng về, với sự ương bướng cứng đầu của mình Furina nhất định không chịu, đợi khi Navia và Wriothesley đến liền núp sau lưng anh mà chống đỡ.

"Hai bác là ba mẹ em ấy?" Navia dè dặt lên tiếng sau khi đã có thể đi cùng ba mẹ Furina tới nhà họ. Bởi vì đứng trước cổng tường bàn bạc việc này có chút mất mặt.

Người phụ nữ gật đầu, nhưng khi nhìn về Furina trông cô nhóc vẫn còn vô cùng miễn cưỡng và chống đối. "Chà, là bậc cha mẹ mà con mình bị gì cũng không quan tâm thì đúng là tài thật." Navia ngán ngẩm nói thẳng, Wriothesley nghe vậy liền tòn mắt nhìn cô vội hỏi cô đang nói cái gì vậy.

/NeuviThesley/ Kẹo ngọt và Trà đắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ