Tuyết nhuộm trắng hiên cửa, tiết trời tháng 1 Seoul lạnh đến thấu cả tâm can.- Anh Hanbin này, anh sinh ra vốn dĩ vào mùa lạnh thế này mà sao con người anh lại ấm áp đến thế nhở?- Koo Bonhyuk không biết vừa đi đâu từ bên ngoài về với Lew, hai má ửng đỏ hết lên vì cái rét căm căm âm mười độ, cộng thêm bàn tay cũng lạnh như hai khối đá vừa lấy từ ngăn trên tủ lạnh ra, chạy đến luồn tay vào túi áo Hanbin rồi cứ thế đứng run rẩy.
- Tay em lạnh đến nỗi cách cả một lớp áo khoác mà anh vẫn thấy lạnh đấy. Em đi ra ngoài mà ăn mặc phong phanh thế à? Cả Lew nữa. Lịch trình sắp tới bận lắm, mấy đứa bảo vệ bản thân cho tốt vào kẻo ốm đấy.
Hanbin vừa nói vừa lấy tay mình cho vào trong túi áo, nắm lấy bàn tay cứng đờ của con Cún đang bị mất hết đi cảm giác vì sự buốt lạnh kia. Sự ấm áp từ tay anh nhanh chóng lan toả ra tay em, rồi như thể xung điện khắp toàn thân ý. Koo Bonhyuk thề là cảm giác này thích lắm.
- Em cũng lạnh nữaaaa- Lew sau đó cũng chạy đến ôm chầm Hanbin, chen bàn tay đầy gân guốc của mình vào trong cái túi áo vốn đã sớm không thể nhét thêm bàn tay nào vào khác nữa khiến ai kia cảm thấy không hài lòng ra mặt. Nó khẽ nhăn mặt rồi quay lại lườm cậu một cái.
- ...Ờ mà Hyuk hyung nãy nói mới nhớ ra, không phải sắp tới sinh nhật anh Hanbin rồi à? Anh Hyuk, còn nhớ ngày bao nhiêu không?
Con Bạch Dương này rất hay bơm đểu, rất hay hơn thua. Nhưng lần này đừng mơ, Koo Bonhyuk nhớ như tạc vào lòng rồi.
- Là ngày bao nhiêu thì anh tự biết, em không cần đốt nhà. Lew à, túi áo anh Hanbin sắp rách rồi em bỏ tay em ra đi.
- Em không bỏ!
Hanbin bất lực thở dài tuột chiếc áo khoác của mình ra rồi lủi đi trước, không quên bồi thêm mấy câu tạm biệt.
- Áo đấy. Hai đứa cắt ra mà chia nhau mỗi đứa một nửa. Anh đi vào nằm trước đây.
Chọc cho Koo Bonhyuk tới dựng hết lông lên là thú vui vô cùng tao nhã của Leader. Cậu biết nó sẽ tính sổ với cậu vì phá hỏng romantic time của nó nên đã sớm nghĩ ra phương án dự phòng để vừa đấm vừa xoa.
- Hyuk hyung, em có một gợi ý cho anh vào ngày sinh nhật của anh Hanbin. Nhưng trước tiên anh phải bỏ tay ra khỏi cổ em đã.
Thề luôn, rõ là lười tập gym hơn Lew, thân hình cũng mảnh dẻ eo ót hơn Lew mà lực tay khoẻ kinh. Chắc là chỉ yếu đuối mỗi trước mặt anh Hanbin thôi. Từ việc mở nắp chai đến mở bịch snack Lew đều phải nhờ đến sự trợ giúp của Hyuk mà.
- Hôm về Việt Nam quay TVC anh bảo sẽ nấu mì rong biển cho anh Hanbin vào ngày sinh nhật đúng không? Nhưng mà rất tiếc, Hwarang bảo cái đó ngon nên ăn hết mất tiêu roài. Trong tủ không còn hộp nào đâu.-Lew nói tỉnh bơ, nói xong còn không quên vỗ vỗ vai Hyuk mấy cái như thể đang an ủi- cho nên anh nghĩ cách khác đi.
Koo Bonhyuk thực ra cũng chỉ nói vậy thôi chứ bản thân không nghĩ là mình sẽ thực sự nấu cái đó vào ngày sinh nhật của Hanbin đâu. Mì là thứ nó thích mà, đâu phải Hanbin. Vả lại nấu cái đó thì chẳng thành tâm gì cả. Cho nên chuyện Lew nói cũng chẳng khiến nó cảm thấy hoảng hốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ Đơn Thuần Là Thích Anh | Bonbin
FanfictionKhông tổng tài, không thanh xuân vườn trường, chỉ đơn giản là di chứng hậu Fes Hozo và đọc được một chiếc comment vô cùng tâm đắc trên X của tài khoản Mirae, đại ý là: "Koo Bonhyuk có thể không nhớ những cái hơi râu ria như sinh nhật hay tên gốc của...