chap 2

181 21 5
                                    

Trong đêm tối nơi thành phố cảng, xa thật xa khỏi thành phố phồn hoa, tại một ngôi nhà cạnh bờ biển. Từng cơn gió mang theo cái mặn của biển phả vào căn phòng không kín gió.

Dazai nằm đó, đôi mắt nâu u tối hướng thẳng lên trần nhà. Chẳng biết gã đã nhìn trần nhà như vậy bao lâu, chỉ biết mắt gã khô khóc và lờ mờ hiện lên vài đường gân máu. À... Phải rồi, hôm nay gã bị "vợ" phạt ngủ sofa.

Nhưng người tội nghiệp nhất trong câu chuyện này không phải gã, càng không phải người vợ bị gã ngó lơ cả buổi. Mà là anh nhân viên tội nghiệp đã điện thoại cho gã....

(Haiz... Tội nghiệp anh ấy, vốn là tồn tại trong giới Mafia đã chẳng dễ dàng gì. Phải tăng ca đến tận 11h đêm còn sếp thì đi chơi với người yêu. Lỡ tay điện báo cáo công việc thì lại bị lôi vào phòng tra tấn )

Dazai nằm đó tay gã để lên trán, đôi mắt xa xăm như nghĩ về một hồi ức đã xa. Phải rồi, 7 năm trước gã đã tốn bao nhiêu công sức để tán được Chuuya mà.

Chín năm trước, dưới ánh sáng cùng cơn gió xuân ấm áp. Có một chàng trai trẻ với mái tóc tựa ánh hoàng hôn đi dưới cơn mưa anh đào, từng cánh hoa màu hồng nhẹ tung đưa trong gió như thể tôn lên vẻ đẹp của chàng.

"Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai."(*)

Nghĩ lại thì quả thật mùa xuân năm ấy chính là "mùa xuân " đầu tiên mà Dazai được ngắm hoa nở. Những cánh hoa nhẹ nhàng nở giữa nơi thành phố phồn hoa, lặng lẽ khoe sắc, lặng lẽ tàn phai trước nhịp sống hối hả của con người nơi đây. Chỉ những người thật sự yêu hoa, chỉ những người thật sự cảm nhận được cái đẹp của thứ được gọi là "cuộc sống" mới dừng lại ít phút ngắm cánh hoa anh đào rơi trong gió.

Dazai- không thuộc tuýp người này.
Nhưng lạ thay, hôm ấy gã lại đứng đó hàng giờ chỉ để ngắm thiếu niên kia vui đùa dưới cơn mưa anh đào.

Ngày xuân những bông hoa nở rộ rồi lại tàn phai, để lại nơi cành cây một chồi sống mới. Nó dường như cũng để lại trong tim chàng trai tóc nâu khi ấy một "chồi non" nơi lồng ngực.
Để rồi nhiều năm sau đó đã trưởng thành còn to hơn cây anh đào ngài nào.
Tình yêu của gã bắt đầu từ chín năm trước một cách đơn phương. Nó phải mất tận 2 năm sau để có thể biến từ "của gã" thành "của họ".

Dazai đã tốn rất nhiều công sức để che đi những vết thương cùng hình xăm trên cơ thể. Gã đã phải cố gắng rất nhiều để trở thành một người yêu lý tưởng, một anh chàng ngọt ngào mà Chuuya yêu, thậm chí còn phải từ bỏ đam mê nhảy sông vì em không thích mùi nước ấy. Tuyệt đối không thể để những cố gắng ấy vô ích!

Dazai nằm đó trằn trọc không thôi, lúc nãy quả thật gã đã ngó lơ. Nhưng sự thật là trong đầu gã lúc đấy chỉ toàn hình ảnh Chuuys trong bộ vest trắng tôn lên đôi eo nhỏ nhắn cùng cặp đùi thon gọn, hoặc Chuuya nhẹ nhàng trong chiếc váy cưới bồng bềnh như nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích mà thôi. Dazai quả thật đã làm tất cả vì ngày hôm ấy. Nếu bây giờ vì việc này mà Chuuya hủy hôn thì sao!? Gã có nên đè em xuống rồi đánh dấu sau đó nhốt em dưới hầm đến hết đời không nhỉ?

Nhưng làm gì thì làm trước tiên phải dỗ dành cừu con giận dỗi đã, thế là gã quyết tâm quỳ đợi trước cửa phòng Chuuya để tạ lỗi( đằng nào cũng không ngủ được)

Thế là sáng hôm sau Chuuya mở mắt ra và nhìn thấy một quả đầu nâu bông xù đang đợi trước cửa. Trái tim Chuuya như muốn tan chảy, anh xót chồng (chưa cưới) của mình lắm chứ. Nhưng phải ráng nhịn để trêu thêm một chút nữa.

Chuuya (giả vờ) làm bộ mặt chán ghét đi ra phòng khách rồi để lên bàn một xấp giấy tờ. Nhìn Dazai và nói:

- Tự hiểu, xem xong, ký tên rồi đưa lại cho tôi.

Trong suốt bảy năm yêu nhau, Chuuya chưa bao giờ xưng "tôi" với gã. Gã xong thật rồi!!!! Hủy hôn is coming!!!

- Chuuya đừng..... Xin em, anh không muốn ký đâu...

Giây phút Dazai đang nghĩ nên bắt đầu dọn dẹp tầng hầm là vừa. Anh nhìn thấy trên bàn còn có một tấm phim siêu âm. Chuuya... Em ấy bị bệnh à? Giây phút lo lắng chẳng kéo dài lâu khi Dazai đưa tấm phim cùng giấy xét nghiệm của bệnh viện lên nhìn kỹ.

Đó là hình ảnh của một bào thai, một sự sống đang hình thành ngay bên trong Chuuya. Tờ giấy còn lại tất nhiên là giấy đăng ký kết hôn.

Thấy người yêu đã nhìn rõ, Chuuya nhẹ nhàng tựa mình vào vách tường cạnh đó, khoanh tay, nhướn mày hỏi:

" Vậy anh không muốn ký đúng không? Sau này con em, em nuôi. Anh đừng hòng nhìn mặt nó"
-----------------------

(*): trích [ Cáo tật thị chúng] của Mãn Giác thiền sư.

Dịch đoạn thơ mình đã trích:

"Xuân đi, trăm hoa rụng,
Xuân đến, trăm hoa nở"

"Xuân" ở đây( trong truyện của mình) chính là "mùa xuân" đầu tiên Dazai được nhìn thấy "hoa nở"

"Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai"

[Dachuu] Mãi Bên EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ