"Cháu chỉ muốn đến nghe Sanghyeok nói như mong muốn thôi ạ, cháu xin phép lui về để mọi người tiếp tục"
"Ấy cứ ở lại, chúng ta không phiền, dù gì cũng là thông gia tất cả đều là người một nhà"
Bà Lee muốn hắn ở lại để xác định được vị trí của mình trong gia đình lớn này đến đâu để có thể góp mặt vào buổi họp quan trọng nhà họ Lee, thêm nữa là bà cũng quý hắn nữa.
"Hết chỗ rồi nhỉ? con qua ngồi cạnh Sanghyeok với Minhyung nhé"
"À vâng"
Hắn gật đầu lễ phép rồi đi về chỗ ngồi của mình, bên trái là Sanghyeok thì hắn không lo mấy dù sao cũng giải tỏa được một khuất mắc của cả hai rồi nhưng còn bên phải là Minhyung thì hắn hơi có phần rén. Minhyung nhìn hắn chằm chằm như muốn giết hắn tới nơi rồi vậy.
Con bé Lee Changyeong bỗng nhiên lên tiếng làm không khí ồn ào thành sượng trân.
"Nahh anh Jeong à, anh có chắc đó là con anh không vậy?"
"Changyeong im nào, con nói linh tinh gì vậy"
Người dì ngồi bên cạnh thấy con mình nói thế cũng không biết giấu mặt vào đâu vì cô ta biết cậu có danh phận không tầm thường, đụng vào chẳng khác nào tự lấy súng bắn vào chân cả. Cậu cũng không ngồi yên được, tính tình con bé này xưa giờ cậu chẳng lạ nhưng ai biết nó càng ngày càng quá.
"Changyeong chú không muốn làm lớn chuyện ở đây đâu"
"Thì sao? nhưng tôi muốn đấy"
Con bé đứng lên làm vẻ khiêu khích, mọi lời ngăn cản xung quanh nó cũng chẳng để tâm.
"Đi ra ngoài rồi nói chuyện, chú không có nhu cầu ở đây"
Thấy nhỏ có vẻ đồng ý cậu đứng dậy đi ra ngoài luôn.
"Sanghyeok để anh đi với em"
"Chuyện riêng của em, sẽ không sao đâu"
"Nhưng..."
"Ngoan, em biết mình phải làm gì"
Changyeong đi dáng như chẳng sợ gì nhưng đâu biết tam tai của cô đến sớm hơn dự kiến. Cậu hẹn cô ra ngay sảnh chờ để tiên nói chuyện.
"Changyeong cháu biết danh xưng mình đến đâu không?"
"Tôi biết"
"Thế sao còn hỗn hào với người lớn hơn"
Nhìn con bé tuổi mới lớn nổi loạn ngay trước mặt mà cậu không khỏi ngán ngẩm, cậu biết tầm tuổi này sẽ bộc lộ nhiều cảm xúc tính cách nhưng như này thì hỗn quá rồi, chú dì không dạy được nó thì để cậu.
"Vì tôi thích đó, chú đừng nghĩ mình có quyền rồi thích lên mặt, bao nhiêu cuộc họp chú không thèm vác mặt về, ở bên nhà chồng riếc rồi quên gia đình à?"
"Cháu chưa biết chú phải trải qua những gì đâu"
"Những gì là những gì, tôi không cần biết, chẳng biết chú có cái gì để anh Jihoon thích được nữa"
"Nhan sắc, tiền tài, danh vọng, tình yêu chú đều có đủ"
Nói đến đây thì con bé cứng họng, nó chẳng qua là không để ý thôi chứ gần như cậu cái gì cậu cũng có, ở khoản tình cảm thì bù đắp sau nhưng nhìn chung thì vẫn có.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tội hay Tồi? [Jeonglee]
Short StorySự không hoàn hảo và hoàn hảo luôn song hành với nhau, bóng tối và ánh sáng của chúng đan xen vào nhau đến mức đẩy cả bóng tối hay cái gọi là khía cạnh tiêu cực của cuộc sống sang một bên... Chúng ta đang tự ngăn cản bản thân ra khỏi sự phong phú củ...