Cung Viễn Chủy không hề nhận thấy được ý cười từ caca của mình, vẫn còn đang đắm chìm ở sự thật đau khổ rằng trong tương lai phải khổ sở ăn chay thanh tịnh như thỏ mà không được ăn thịt trong một thời gian dài nên biểu cảm trên gương mặt cũng không còn sinh động như thường ngày. Tiểu công tử vốn tưởng rằng caca sẽ bỏ qua lần rời khỏi sơn cốc này của mình, lại không nghĩ tới việc khổ hơn còn đang chờ bản thân mình ở phía sau.
" Được rồi mau lại đây uống canh gừng. "
Cung Thượng Giác dùng muỗng khuấy canh gừng ấm nóng vẫn còn đang nghi ngút khói trong chén.
" Canh gừng được để thêm đường, phỏng chừng là Kim Phục đã phân phó, được ta phân phó theo bảo vệ đệ nhưng thật ra cậu ta cũng rất chịu khó tìm hiểu tính tình của đệ biết đệ thích ăn ngọt. "
" Dù là có để thêm đường ngọt nhưng giờ phút này cũng không an ủi được sự thương tâm trong lòng đệ đâu. "
Cung Viễn Chủy bĩu môi nhìn chén canh gừng trên tay Cung Thượng Giác, nhỏ giọng lẩm bẩm nhìn cứ như mèo nhỏ đang dỗi cả thế gian vậy.
" Phạt chính là phạt, không có chuyện đạo lý sẽ thoải mái dễ chịu với đệ."
Cung Thượng Giác thổi thổi canh gừng đưa đến bên miệng tiểu bảo bối, nhàn nhạt nói.
" Đệ hiểu rồi, sẽ không như vậy nữa."
___________________________" Còn không lấy ra sao ? "
Cung Viễn Chủy nhìn kẻ trước mặt đang từ một bên ghế nằm chậm rãi đứng dậy. Thầm quan sát kẻ trước mặt sắc mặt mất hết thần sắc, toàn thân đau đớn đến run rẩy nhàn nhạt nói.
" Lấy cái gì ? "
Liên Triếp suy nhược thở hổn hển, bị đưa đến địa lao phía trước tra hỏi, hắn cũng đã trọng thương trong người. Ngày hôm đó lúc cùng Cung Viễn Chủy giao chiến, bị đoản đao của Cung Viễn Chủy gây ra thương tích ở kinh mạch mệnh môn vô cùng nghiêm trọng. Thiếu chút nữa liền đi gặp Diêm Vương. Sau đó còn bị Cung Thượng Giác vận dụng một phần ba lực lượng thủ vệ đi tìm nơi hắn rơi xuống, bị bắt được đã là việc nằm trong dự kiến của hắn.
" Xuất vân trọng liên của ta rốt cuộc đã được giấu ở đâu ? "
Cung Viễn Chủy khẽ nhăn lại đôi mày xinh đẹp của mình ghé vào bên tai hắn nói. Địa lao quanh năm mang trong mình mùi máu tươi cùng không khí ẩm ướt vô cùng nặng, mà tiểu công tử lại ghét nhất chính là cái không khí này.
" Không thể nói được. "
Liên Triếp suy yếu cười ra tiếng, có ý chí nhưng khẩu khí lại suy yếu nói.
Cung Viễn Chủy sau khi nghe xong cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. Kim Phục phía sau lập tức hiểu ý, cung kính đem bình rượu nằm trên mặt bàn đưa đến bên tay cậu.
" Ngươi biết đây là cái gì không ? "
Cung Viễn Chủy đem bình rượu đưa đến trước mặt Liên Triếp, nheo mắt quan sát biểu cảm của hắn rồi hỏi.
Đối mặt với câu hỏi đó của cậu hắn chỉ quay đầu đi không đáp lại.
" Đây là sa ly trần, ta vừa nghiên cứu chế tạo giải dược, sau khi uống xong trong vòng thời gian một khắc, toàn thân sẽ không đau đớn. Nhưng sau một khắc thì trên người của ngươi sẽ cảm thấy đau đớn thống khổ, không chỉ có như vậy, nó còn sẽ làm ngươi rơi vào ảo cảnh, rời xa thế gian hỗn loạn, say mê với ảo cảnh hưởng lạc, không phiền não, cho nên ta đặt cho nó cái tên say ly trần. Nếu ngươi chịu nói xuất vân trọng liên ở đâu thì ta sẽ đưa giải dược cho ngươi. "
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Tuyển Tập Series Giác Chủy
FanficQT mình edit trong tuyển tập này đều lấy từ chỗ của @𝐌𝐞𝐨𝐝𝐞𝐧𝟗𝟕𝟐𝟐 ( Au dễ thương cực luôn ♡ )