AnhAnhss2: Emergency

48 5 1
                                    

Những áng mây êm đềm cứ thế trôi vô định trong một khoảng không rộng lớn. Giá mà tôi cũng như những áng mây kia. Chậm rãi, nhẹ nhàng cứ thế trôi mà chẳng cần ngần ngại, không vướng bận điều gì trong cõi lòng này.

Chúng tôi sau hôm đấy, sau hôm tôi tỏ tình cậu.
Cậu ta đã đọc hết tâm tình tôi trong cuốn note nhỏ bé đấy, cậu còn khoe tôi cậu đã đọc rất kỉ, không bỏ xót một chữ nào.
Ánh mắt cậu nhìn tôi sau hôm đấy chẳng giống trước nữa, dù cho cho cậu luôn miệng nói mọi thứ rồi sẽ bình thường thôi, cậu trấn an tôi rằng cậu sẽ không làm tổn thương tôi dù cậu không thể thành đôi với tôi. Tôi không nghĩ cậu sẽ bình thản trả lời như vậy khi có người tỏ tình cậu, phải chăng tôi đã suy diễn quá nhiều...

Tôi không biết cậu sẽ nghĩ gì sau khi tôi tỏ tình. Trong mắt tôi, cậu khiến tôi say đắm trong từng cử chỉ. "không thể đâu..." lời hồi âm ấy của cậu khiến tim tôi nghẹn thắc. Thật chất tôi đã biết trước kết quả rồi sẽ chẳng đi tới đâu, tôi và cậu sẽ chẳng thể nào vượt qua danh nghĩa bạn bè. Nhưng cậu ơi, tôi biết làm sao đây? tôi yêu cậu đến mất trí rồi, dù cậu từ chối tôi bao nhiêu lầu đi nữa, dù cậu muối rời bỏ tôi bao nhiêu lần đi nữa. Trái tim tôi không cho phép tôi bỏ rơi cậu, tôi muốn là tương lai của cậu, thà nói ra chứ chẳng muốn bỏ lỡ cậu tí nào. Dù cậu ở đâu chăng nữa, tôi vẫn sẽ tìm và nói yêu cậu. Nhưng thật khó làm sao, vì chúng ta đều là con trai? điều đó là rào càn lớn nhất ư?...
—————————————————————————-

Đội nhảy chuẩn bị cho 20/11 vẫn luyện tập miệt mài không ngừng nghỉ, có khi còn ở lại trường đến tối muộn. Mong muốn phục vụ khán giả một tiết mục tốt nhất đã hoá thành động lực khiến chúng tôi chịu bỏ thời gian, công sức và mặc kệ mọi thứ để luyện tập, tuổi trẻ có mấy lần được vậy? phải hết mình cống hiến mới có ý nghĩa chứ..

Nhưng theo tôi, đó chỉ là một phần lí do khiến cho đội nhảy chịu ở lại luyện tập thôi, phần nổi của tảng băng chìm!!
Phần còn lại khiến chúng tôi có động lực luyện tập đến tối muộn chính là sân khấu trường... Nơi mà mỗi lần chúng tôi luyện tập sẽ nghĩ ra không biết bao nhiêu trò để trêu ghẹo nhau. Khi giấu dép, khi lại đuổi nhau chạy khắp nơi, có khi chỉ cần nhìn mặt nhau, đứa nào đứa nấy nhể nhại mồ hôi là những tràn cười vô tri lại bùng lên. Đây là nơi lưu lại những điều hồn nhiên ấy, một phần kí ức khó quên mà không phải nơi nào cũng có thể mang lại cảm giác này. Tôi tin đây sẽ là nơi lưu trữ những phần kỉ niệm khó quên của thanh xuân, thứ mà có thể tương lai sẽ chẳng thế bắt gặp lại, bắt gặp những ngày tháng vô tư trong từng nụ cười thế này....

Tôi cứ ngỡ, tôi sẽ đồng hành đến cuối cùng, được đứng trên sân khấu cùng bạn bè, được trình diễn tiết mục hoành tráng biết bao công sức cho ngày hôm đó.

Nhưng không, ông trời thật biết trêu ngươi tôi... tôi chẳng thể tham gia biểu diễn cùng họ trong ngày hôm đó chỉ vì 1 lần mất tập trung...1 sai lầm tôi chẳng thể quên được...
———————————————————————————
Trước buổi diễn 1 tuần.

Lúc này, cả đội đang gấp gáp luyện tập hết mình vì thời gian đang dần rút ngắn lại, chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến với hôm biểu diễn.

Anh Anh [BL][Thanh xuân vườn trường]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ