heeseung nằm thở dốc giữa đống chăn ga nhàu nhĩ sau trận mây mưa, hai má anh đỏ ửng, đọng mấy vệt nước còn chưa khô. heeseung cố giữ cho đôi mi trĩu nặng của mình không khép lại, ánh mắt bám víu lên tấm lưng vững chãi ngồi bên cạnh. jaeyun ngồi lặng yên như tượng, khiến anh khó mà đoán được trong đầu hắn đang diễn ra những gì.
bất chợt, jaeyun lên tiếng.
"mình dừng lại nhé."
cơ thể heeseung cứng lại, chưa tiếp thu được những lời jaeyun vừa nói.
một khoảng lặng nữa trôi qua. heeseung còn tưởng như mình đã nằm mơ thấy những lời đó thì jaeyun nhắc lại.
"mình dừng lại nhé."
heeseung hơi nhấc người dậy, hoang mang không biết liệu có phải hắn đang đùa giỡn không.
"em nói gì cơ?"
lúc này, jaeyun mới hơi ngoảnh đầu lại, để cho heeseung thấy góc nghiêng như tượng tạc của mình. đôi mắt hắn khép hờ, thì thầm bằng chất giọng trầm khàn.
"em bảo, anh với em đừng như này nữa. chúng ta vượt quá giới hạn bạn bè rồi."
heeseung hốt hoảng chồm dậy, chất vấn.
"không phải trước giờ anh với em vẫn luôn là như vậy sao? sao hôm nay em lại nói như thế?"
jaeyun im lặng không đáp. heeseung nghẹn ngào.
"là vì cậu ta, đúng không jaeyun?"
nước lại bắt đầu đọng trên khoé mi anh, nhưng lần này không phải của khoái lạc mà là những giọt nước mắt đau buồn.
jaeyun khẽ thở dài.
"xin lỗi anh."
dứt lời, hắn bước xuống giường như thể sợ phải ở gần anh thêm nữa. cả quá trình hắn không thèm dành cho anh dù chỉ là một ánh mắt. cánh cửa phòng khẽ mở ra rồi khép lại trong tích tắc, để lại heeseung với cả tâm trí và cơ thể hỗn độn thay vì sự quan tâm và những cái ôm ấm áp như trước kia.
heeseung vỡ oà, đôi vai gầy run rẩy, nước mắt tuôn rơi không ngừng, ướt đẫm mảng chăn nhăn nhúm.
chuyện trái tim lee heeseung bấy lâu nay lệch nhịp vì sim jaeyun không ai là không biết, kể cả hắn ta. nhưng rồi anh cũng chỉ có thể dùng tư cách bạn bè - hay là bạn tình - để bên cạnh hắn. như thế thôi cũng đủ để anh mãn nguyện, bởi jaeyun cưng chiều heeseung như công chúa, lúc nào cũng quan tâm anh như thể người yêu. nếu không có ngày hôm nay, heeseung dường như cũng sẽ quên mất anh đối với hắn còn chẳng có nổi một danh phận.
những lời jaeyun vừa nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng lại khiến heeseung ôm một trái tim nặng trĩu suốt một đêm dài.
---
anh đem lòng yêu jaeyun bấy lâu, hắn biết chứ. hắn cảm động lắm, giữa hàng ngàn người lao vào hắn chỉ vì địa vị, lee heeseung là số ít người đối xử với hắn như một con người bình thường, đôi lúc còn làm hắn bối rối vì tính tình đỏng đảnh sớm nắng chiều mưa của anh. có điều, cảm xúc của hắn cũng chỉ dừng lại ở đó, hắn đối xử tốt với anh cũng là vì biết ơn và quý trọng, không thể nào đáp lại thứ tình cảm kia.