Nghe anh nói như vậy, Vu Đường liền nghĩ đến chuyện các giáo viên đã nói trong văn phòng hôm nay.
Cô vẫn chưa sẵn sàng. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền phải cùng anh gặp mặt, cô có chút sợ hãi.
Hai người vẫn luôn là ở trên mạng nói chuyện phiếm. Internet như cách một tầng da mỏng với nhau, hai người ở trên mạng nói cái gì đều là chỉ ở trên mạng nói, không phải nói ở ngoài đời thực. Cho nên không có cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhưng nếu thật sự muốn gặp mặt, liền cảm giác hơi kỳ quái. Hơn nữa cô cũng chưa có chuẩn bị tâm lý, nhanh như vậy liền phải thấy anh.
Vu Dường do dự, anh nhìn thấy được, Tiền Thịnh nghi hoặc nhíu mày, hỏi cô:
"Đường Đường không nghĩ gặp anh? Có gì băn khoăn sao? Em sợ anh là người xấu? Sợ hãi anh?"
Vu Đường không nghĩ anh là người xấu. Anh hẳn cũng không có khả năng là người xấu. Một người tính tình cử chỉ như thế nào thì khi nói chuyện đều có thể nhìn ra được.
Hơn nữa mẹ cô luôn miệng khen anh, nói anh tuổi nhỏ đã mở công ty, với lại do người trong nhà giới thiệu, cũng coi như đáng tin cậy.
"...Không phải cảm thấy anh là người xấu, chính là chưa chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta nhanh như vậy liền phải gặp mặt sao?"
Vu Đường có chút xấu hổ nói.
Tiền Thịnh bên kia kiên nhẫn nói với cô:
"Đường Đường, chúng ta đã ở tình huống này, em khẳng định sẽ cùng anh kết hôn, cho nên chúng ta mau chóng gặp mặt không tốt sao? Có thể xem có thích hợp không, nếu thích hợp có thể tiếp tục, nếu không thích hợp chúng ta nói ra kịp thời dừng lại, hửm?"
Vu Đường cảm thấy anh nói cũng có lý. Hơn nữa nhìn anh cũng đang không vui cho lắm, cho nên liền đem số chứng minh thư còn có số điện thoại cùng tên gửi qua cho anh.
Chỉ chốc lát sau anh gửi lại cho cô vé máy bay.
Vu Đường nghĩ đến ngày 1 tháng 5 sẽ có thể gặp anh, tim đập thật nhanh.
Cô có điểm mong đợi...
Vu Đường liền chuẩn bị quần áo cùng nội y, mang theo ít đồ dưỡng da và đồ trang điểm. Lát sau vali đều được chất đầy.
Trưa mai sẽ bay. Vu Đường thực kích động, cả đêm nằm trên giường lăn qua lộn lại, đến gần sáng mới ngủ được chút.
Cô nghĩ đến ngày mai liền có thể nhìn thấy anh, trái tim đập đặc biệt lợi hại.
——
Đến giờ, cô mặc áo thun và quần Jean, cùng đôi giày trắng, chỉ trang điểm đơn giản, cột tóc đuôi ngựa liền đi ra sân bay.
Tiền Thịnh hôm nay không đi làm, cho nên sáng sớm liền thu dọn đồ đạc, gửi tin nhắn cho Vu Đường, hỏi cô rời giường chưa.
Vu Đường đi sân bay trên đường vẫn luôn cùng anh nói chuyện, nói chính mình rất mau sẽ tới, dọc đường đi đều chia sẻ với anh.
Một bên phương nam, một bên phương bắc, hành trình bay mất khoảng 5 tiếng.
Tiền Thịnh là người phương bắc, Vu Đường là người phương nam. Cô cũng là lần đầu tiên đến thành phố này. Vừa xuống máy bay liền nhắn tin cho Tiền Thịnh nói mình đến rồi.
Vừa gửi tin nhắn đi, giây tiếp theo anh liền gọi điện đến. Nghe được điện thoại của anh, Vu Đường thấy khoảng cách gặp anh càng gần, cho nên trái tim đập thình thịch không yên, do dự một chút thì tiếp điện thoại.
Tiền Thịnh nói:
"Đường Đường ra cửa C đi, anh đang ở cửa C đợi em."
Vu Đường có chút khẩn trương, thanh âm mềm mại nói một câu được, sau đó liền tìm vị trí cửa C mà đi ra.
Cô đi ra tới bên ngoài, lúc ra đến là tim lại đập nhanh, cô thấy người đàn ông đang chờ ở cửa, ăn mặc trang phục đơn giản.
Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông kia rất cao a! Không rõ anh cao bao nhiêu, nhưng là trước mắt thấy rất là cao!
Có lẽ trên 1m8, cảm thấy cao hơn cô rất nhiều. Cô điển hình là người con gái phương nam, cho nên có chút lùn, chỉ cao 1m6.
Cô nhìn qua, người nọ hướng về phía cô đi tới. Anh dừng trước mặt cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay cầm hành lý lên, nói với cô một câu:
"Đường Đường."
Vu Đường chưa kịp phản ứng lại, tay đã bị anh nắm, nhìn tay bị anh nắm ngẩng đầu nhìn anh, xác định chính là anh.
Tay người đàn ông này thật lớn, lòng bàn tay đặc biệt rộng, nắm lấy tay cô.
Tay người con gái mềm như bông, lại trắng nõn, giống như không xương. Tiền Thịnh thời điểm nắm tay cô, cảm giác tim muốn tan chảy.
Vu Đường ngẩng đầu nhìn anh. Anh ngoài thực còn đẹp trai hơn, có dáng dấp người đàn ông trưởng thành.
Quả thực là mẫu người mà cô thích, vừa cao vừa đẹp trai, dáng người lại còn tốt như vậy.
Tiền Thịnh nắm tay cô đi tới xe anh, đem hành lý bỏ vào cốp sau, mở cửa ghế phụ cho cô ngồi lên.
Vu Đường tính cách thuộc về hiền lành ít nói, cho nên không giỏi nói chuyện, cũng không giỏi giao lưu.
"Đói bụng không?"
Tiền Thịnh vừa khởi động xe, một tay lấy nước khoáng đưa cô, vừa hỏi:
"Em có đói bụng chưa, anh đưa em đi ăn nhà hàng nổi tiếng ở đây nhé, hửm?"
Vu Đường gật đầu, có chút đỏ mặt:
"Vâng, cảm ơn."
Tiền Thịnh nghe được lời này liền cười, duỗi tay vuốt tóc cô:
"Với bạn trai mà còn nói cám ơn sao?"
Vu Đường nghe anh nói như vậy mặt càng đỏ hơn.
Tiền Thịnh mang cô đến một nhà hàng có tiếng của phương bắc, chọn một phòng ăn riêng tư.
Vu Đường vốn ít nói, ngượng ngùng không biết bắt chuyện như thế nào. Nhưng anh lại là người nói huyên thuyên, hai người trò chuyện nửa ngày, cô đã hiều hơn về Tiền Thịnh.
Tiền Thịnh thật sự cao, anh cao 1m88.
Vu Đường gặp mặt anh lần đầu tiên rất có ấn tượng. Hai người nói chuyện phiếm cũng đặc biệt vui, đối với anh thật vừa lòng.
Cơm nước xong lúc sau trở về.
Vu Đường vốn tưởng rằng anh sẽ đặt phòng khách sạn cho cô. Kết quả không nghĩ tới anh lại chở cô về nhà anh.
Xe dừng ở tầng hầm khu nhà anh, Tiền Thịnh lấy hành lý của cô xuống, một bên nắm lấy tay cô dắt lên tầng.
Anh mở cửa bước vào nhà, lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho cô. Đôi dép nhìn còn rất mới, màu hồng đáng yêu, hẳn là anh đã mua cho cô đi.