5. Như nhau cả thôi (1)[Lan Cửu]

816 82 20
                                    

Trên đường lớn, đoàn xe tấp nập chạy loạn, gây nhốn nháo cả một khu phố. Trong đó có một chiếc xe dẫn đầu, bên trong xe chỉ có một người, chăm chăm đuổi theo chiếc xe trước mặt. Ngay khi thấy chiếc xe ấy khuất tầm mắt, hắn ra hiệu cho những xe đằng sau có mai phục lập tức quay về, còn mình thì đi theo chiếc xe ban nãy.

Đi vào khoảng 500 mét, Nguyễn Lan Chúc rốt cuộc thấy một người đang dựa vào cửa xe, vẫy tay với hắn, bình thản lên tiếng "Cảnh sát Nguyễn, hết đợi được rồi sao?"

"Không phải anh cũng vậy sao, Lăng Cửu Thời." Nguyễn Lan Chúc chậm rãi tiến lại, chú ý xung quanh một lượt, âm thầm tán thưởng y. Địa điểm đúng là không tồi.

"Như nhau cả thôi, đúng không?" Nháy mắt với người đang tiến đến, Lăng Cửu Thời đứng thẳng người đưa hai tay ra trước mặt hắn "Còng đi!"

Nguyễn Lan Chúc di chuyển tầm mắt, nhìn đôi tay trắng nõn của Lăng Cửu Thời liền vung tay đè xuống "Không cần thiết!" Lỡ bị còng làm trầy sẽ đau.

Lăng Cửu Thời: "Ò!"

"Vậy có nghĩa là cậu sẽ không đưa tôi về sở." Tựa như câu hỏi, thực chất là câu khẳng định. Nguyễn Lan Chúc nâng mắt nhìn Lăng Cửu Thời một chút, rất tự giác đến ghế phó lái mở cửa xe ra, hơi hất cằm nhìn y "Mời lên xe."

"Đột nhiên có cảm giác hơi long trọng." Ngồi vào trong xe, Lăng Cửu Thời ngẩng đầu nói "Các cậu còn có loại đãi ngộ này đối với tội phạm sao?"

"Chỉ mình anh có!" Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng để lại một câu rồi vòng qua mở cửa xe ngồi vào trong. Khi sắp khởi động xe, hắn nhìn sang con người đang ngẩn ra ở bên cạnh, nhìn anh một lượt rồi hỏi "Có cần thay đổi vẻ ngoài một chút không?"

"Ah.." Lăng Cửu Thời nhìn lại bản thân, thấy mình vận nguyên một cây đen thì thở dài. Đúng là nên thay đổi một chút. Nhưng mà..y không có mang theo đồ. Y nào biết hắn sẽ không đưa y về sở đâu. Nhưng suy đi tính lại, hắn mà đưa y về sở thì sẽ khó hành động hơn. Vẫn là Nguyễn Lan Chúc suy nghĩ chu toàn hơn y. Không hổ là một cảnh sát giỏi a.

"Ở ghế sau có!" Nguyễn Lan Chúc điềm tĩnh chỉ vào ghế sau, như sợ y hiểu lầm, hắn bổ sung thêm "Thay nhanh là được. Tôi không nhìn." Sau này còn cơ hội, không vội.

Lăng Cửu Thời ngập ngừng ngó ra ghế sau, mắt thấy Nguyễn Lan Chúc thật sự không nhìn, y mới chầm chậm với lấy túi đồ ở đằng sau. Tò mò mở nó ra, y thấy một chiếc mũ lưỡi chai, một bộ hoodie màu trắng và một đôi giày thể thao.

Còn..còn có cả quần a.

Hơi liếc sang người ngồi bên cạnh, y chần chừ mãi vẫn không lấy bộ đồ trong túi ra. Nguyễn Lan Chúc thấy vậy bèn nhòm ra cửa sổ, giả bộ quan sát cảnh vật. Lúc này Lăng Cửu Thời mới thả lỏng, chậm rì rì lấy bộ đồ ra thay vào, tới khi cầm chiếc quần trên tay, y ngượng ngùng cởi quần của mình xuống, để lộ đôi chân thon dài, thẳng tắp, vừa mặc vào vừa lén lút nhìn hắn, xác định hắn thật sự không nhìn mình, liền nhanh chóng mặc quần vào.

Không khí trong xe đột nhiên nóng dần lên, Nguyễn Lan Chúc chợt cảm thấy cơ thể khô nóng bất thường, ánh mắt khẽ liếc sang Lăng Cửu Thời kế bên, thấy ai kia mặc đồ xong tức thì ngồi ngay ngắn trở lại. Kìm xuống cảm giác khó chịu chuẩn bị lái xe rời đi, trực tiếp quăng ý nghĩ không tốt kia ra sau đầu. Nếu không hắn sẽ dọa người ta chạy mất.

[Lan Cửu | Quang Tiệp] Mật Ong Và Mướp ĐắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ