Chương 3. Bị phạt

1 0 0
                                    

Cơ thể Mộ Tư Đồng lập tức cứng đơ, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.Theo lý bọn họ đã mười năm không gặp.

Hẳn là anh ấy sẽ không nhận ra cô.

Đôi mắt như chim ưng của Phó Chính nhìn chằm chằm người trước mặt.

Người ta chỉ cao tới bả vai của anh. Làn da lại trắng như bị bạch tạng. Một đôi mắt to tròn ở dưới vành mũ.

Bộ quần áo mặc trên người cô nhìn không khác một cái bao tải. Nhìn thế nào cũng thấy một bộ dáng bị suy dinh dưỡng.

Hai người đứng đối diện, thời gian yên lặng trôi qua.

Một lúc sau.

Trên đỉnh đầu Mộ Tư Đồng vang lên âm thanh không hề có chút cảm tình nào.

"Biết tôi vì sao bảo cậu ở lại hay không?"

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vô tình, làm như đang nói chuyện với một người xa lạ.

Mộ Tư Đồng hẳn là phải cảm thấy may mắn. Nhưng không hiểu sao trong sự may mắn lại cảm thấy có chút mất mát.

Là vì anh ấy không nhận ra cô.

Cô rầu rĩ nói: "Báo cáo đội trưởng Phó, không biết."

Phó Chính nhìn cô, bị câu nói này làm cho sửng sốt, lập tức con ngươi nguy hiểm nheo lại.

"Cậu biết tôi họ Phó?"

Mộ Tư Đồng ngậm miệng.

Cô không chỉ biết anh họ Phó. Cô còn biết anh trước đây đã từng làm bao nhiêu cô gái phải si mê.

Nhưng giờ phút này, cô là lính mới, hẳn là phải giả bộ không biết rõ về anh.

Mộ Tư Đồng giọng nói trong trẻo, nghiêm túc trả lời: "Có từng được đề cập qua."

Đôi mắt Phó Chính thâm sâu hơn, trong giọng nói lại thêm vài điểm nghiêm nghị.

"Có từng đề cập qua chuyện cậu tới muộn sẽ phải xử lý như thế nào không?"

Mộ Tư Đồng lại im lặng không thể nói lên lời, ánh mắt rơi vào đôi ủng da của người đàn ông.

Một lúc lâu sau, người đàn ông lùi lại và nói: "Chạy ba vòng."

"Tôi.."

"Sáu vòng!"

Phó Chính không hề quan tâm người phía sau, cất bước về phía ký túc xá. Nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, tạm thời dừng bước sau đó quay lại.

Mộ Tư Đồng đang định chạy về phía sân tập lại nhìn thấy người đàn ông quay trở lại, bỗng nhiên giật mình sợ hãi.

Khí thế của người đàn ông này quá lớn, làm cho Mộ Tư Đồng đến thở mạnh cũng không dám.

Phó Chính nhíu mày nhìn cô.

"Sau này ít xem những thứ vớ vẩn lại. Nếu muốn phát tiết phải đi chạy bộ."

Lần này nói xong liền lập tức bỏ đi, không quay đầu lại.

Mộ Tư Đồng bất động tại chỗ một lúc lâu cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.

Cô.. xem cái gì?

Cải trang nam, bị thủ trưởng lạnh lùng sủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ