01

1.6K 99 14
                                    

Tục ngữ có câu "Một lần mang thai ngu người 3 năm", nhưng khi Jeong Ji Hoon trộm liếc sang bên cạnh một chút, trong lòng tự nhủ câu nói này không phù hợp với vị sếp trực tiếp của mình.

Trong phòng họp ánh sáng lờ mờ, vừa hay giấu đi vài đường nhìn rơi xung quanh Han Wang Ho.

Trở thành tâm điểm ánh nhìn, đương sự cũng không buồn phản ứng, chỉ khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn nhàn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh sáng xanh nhàn nhạt xuyên thấy vào đáy mắt, thấm đượm vài phần lạnh lùng.

Sống lưng lạnh toát, Jeong Ji Hoon có tật giật mình thu hồi ánh mắt.

Kỳ lạ thật? Han Wang Ho rõ ràng vừa mới sinh con một tuần, làm thế nào mà vẻ mặt so với trước khi sinh con còn đáng sợ hơn?

Chẳng lẽ là... do mệt mỏi?

Jeong Ji Hoon cúi đầu trầm tư, không khỏi hồi tưởng lại khung cảnh nhận được tin Han Wang Ho sinh con thuận lợi, phụ tử bình an, trên dưới cả công ty buồn vui lẫn lộn.

Vui, vì chúc mừng một sinh linh vừa đến với thế giới này.

Buồn, vì sợ hãi ác ma sắp quay lại rồi.

Sau khi biết được ngày Han Wang Ho quay lại làm việc, toàn thể nhân viên không hẹn mà có chung suy nghĩ

—— Ngày tháng tốt đẹp, kết thúc rồi.

Jeong Ji Hoon len lén quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên sắc mặt mọi người đều giống hắn, đầu óc đều căng thẳng như sợi dây đàn, đến cả uống nước hít thở cũng nơm nớp lo sợ sẽ dẫn lửa lên người mình.

Nhịn không nổi nữa.

Hai chân đung đưa liên tục nói lên tâm tư bồn chồn của hắn, Jeong Ji Hoon đưa mắt nhìn trời, bàng quang liên tục cảnh báo nguy hiểm đang chiếm hết mọi loại suy nghĩ.

Chỉ cần đứng dậy, chạy một đoạn, hắn sẽ được giải thoát... nhưng mà hắn không dám.

Vì sao trước khi vào họp lại uống lắm nước thế? Quỷ nào set nhiệt độ phòng họp thấp thế? Thước phim cuộc đời (*) nhanh chóng lướt qua mắt Jeong Jihoon, cho thấy sự nhẫn nại của hắn đã đến giới hạn!

Nội tâm gào thét trong im lặng, "Công việc này có chỗ nào quan trọng chứ?" Jeong Ji Hoon thấy chết không sờn hít sâu một hơi, duỗi chân đập ra sau chuẩn bị đứng dậy —— đột nhiên một tia sáng nhu hoà chiếu rọi xuống, cắt ngang không gian ngột ngạt.

Thư ký của Han Wang Ho đẩy cửa bước vào.

Quần chúng nhìn qua với ánh mắt ngạc nhiên lẫn cảm kích.

"Giám đốc Han!" Người mới đến hoàn toàn không biết được điều này, chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh Han Wang Ho, khom eo cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm vào tai ông chủ, không khỏi làm mọi người tò mò.

Nói xong, lại bước qua một bên, im lặng chờ đợi Han Wang Ho quyết định,

Sáng tối mờ ảo, không để Jeong Ji Hoon có thể thấy rõ nét mặt Han Wang Ho, lại khiến hắn mơ hồ bắt được đầu mày nhướng lên rất nhẹ. Điều này xảy ra quá đột ngột, khiến hắn thậm chí quên mất tình hình nguy cấp của bản thân.

[FAKENUT] LÔI KÉONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ