04

604 64 4
                                    

Ba phút bảy giây sau, cả hai lần lượt dừng lại dưới chân một tòa nhà thấp và cũ kỹ.

Những bức tường lốm đốm, hành lang chật hẹp toát ra hơi ẩm lạnh lẽo, tiếng trẻ con nô đùa tứ phía truyền đến khiến Han Wang Ho thái dương nổi gân xanh, lộ ra vẻ mặt không ngờ tới.

Cảnh tượng không che giấu trước mắt đang tranh nhau tố cáo với Han Wang Ho: Cảnh ngộ của Lee Sang Hyuk còn tệ hơn y tưởng tượng rất nhiều.

"Tôi dạy ở trường tiểu học bên cạnh." Lee Sang Hyuk chậm lại khi nhận thấy Han Wang Ho không bước lên cầu thang "Để tiết kiệm thời gian đi lại, tôi đăng ký ở trong ký túc xá dành cho nhân viên."

Anh dừng lại ở khúc rẽ và nói: "Nếu anh không tiện đi lên, xin hãy đợi dưới lầu một lát."

"Ồ, không sao đâu." Han Wang Ho không khỏi khâm phục bản thân có thể nếm được cảm giác cô đơn qua vài lời nói. Y bước lên bậc thang, thản nhiên giải thích: "Vừa rồi hơi rượu bốc lên, có hơi choáng váng."

Bóng tối của hành lang che giấu vẻ mặt ảm đạm không rõ biểu cảm của hai người.

Không ai lên tiếng nữa, cho đến khi chìa khóa được tra vào ổ khóa và phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh, Lee Sang Hyuk nhẹ nhàng nói: "Mời vào."

Sau cánh cửa là một thế giới khác.

Giống như một ốc đảo xuất hiện giữa sa mạc vô tận, giống như chùm ánh sáng thoát ra từ đám mây đen dày đặc, khiến Han Wang Ho có thể nghỉ ngơi.

Có lẽ ngay từ lúc ấy, y đã có một ý niệm lưu lại không rời đi.

Mùi hương của chủ nhà đọng lại trong phòng, Han Wang Ho đứng bất động ở lối vào, tranh thủ lúc Lee Sang Hyuk rót nước cho y, đưa mắt nhìn quanh.

Diện tích chỉ vài chục mét vuông sắp đặt không chỗ nào thừa, nhưng lại không có cảm giác chật chội..

Màu sắc nhàn nhạt khiến cả không gian có vẻ thanh lịch sạch sẽ, duy chỉ có một khu vực đầy màu sắc sống động, dụ dỗ ánh mắt của Han Wang Ho nhìn tới, tiến đến tìm tòi.

Một chiếc giá vẽ cũ bằng gỗ được đặt tại ban công, bên trên có một bức tranh chưa hoàn thiện, nhìn từ đường nét trông như một hình bóng mờ ảo.

"Anh Han." Ly nước nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhắc nhở Han Wang Ho hồi thần.

"Anh ngồi ở sofa đợi một chút, tôi đi lấy cho anh miếng dán ức chế." Đặt cốc nước xuống, Lee Sang Hyuk quay người đi về phía một gian phòng.

"Cảm ơn." Han Wang Ho sờ mũi, ngồi xuống chiếc ghế sofa có thể chứa tối đa hai người, sau đó cầm cốc nước lên khẽ uống một ngụm, đột nhiên sững sờ.

Nước ấm tưởng chừng không màu không vị lại nếm ra vị ngòn ngọt.

Cổ họng được làm ẩm, Han Wang Ho thoả mãn ngả sâu vào ghế sofa, tuỳ ý để hương thơm càng ngày càng ngào ngạt tiến vào chóp mũi, nồng đậm như mực không thể hòa tan.

......Mực?

Tiếng bước chân vang lên từ xa tiến tới, Lee Sang Hyuk không để ý lắm đến vẻ lười nhác hiếm có của y, chỉ đưa cho y miếng dán, giọng nói trầm thấp nhu hoà: "Anh mệt à?"

[FAKENUT] LÔI KÉONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ