Chương 04: Bác sĩ.

1.2K 212 10
                                    

Edit: Ry

"Vâng... Thằng bé đột nhiên có hứng thú với đồ ăn của Minh Minh. Bình thường tôi để riêng sữa bột vì lần trước bác sĩ đã nói không thể cho bé ăn mấy thứ kia." Ba Túc nghiêm túc nói chuyện điện thoại, không khỏi nhìn về phía phòng nhi đồng: "Có uống một ít, không có phản ứng gì xấu. Có phải chứng tỏ bé Lê có thể ăn cùng đồ ăn với Minh Minh không? Hôm qua thằng bé còn nói chuyện, tôi hỏi nó cũng đáp, có phải bệnh tình đã có chuyển biến tốt đẹp không...?"

"Danh sách đồ ăn của Minh Minh? Chờ chút, để tôi chụp cho bác sĩ."

"Sữa bột của bên nhà ông Dương mà, trẻ con đều thích... Hẳn là không có vấn đề."

Túc Lê ngồi bên cạnh nhìn cha gọi điện thoại, hình như là đang bàn với ai đó về vấn đề ẩm thực của cậu. Cậu mới thử vận chuyển linh lực, phát hiện linh lực hấp thụ qua sữa bột có thể dễ dàng chuyển hóa cho bản thân sử dụng. Nói cách khác, với tình trạng cơ thể hiện tại thì cách này sẽ phù hợp hơn.

Ba Túc nói chuyện điện thoại thêm một lúc mới quay lại, có vẻ đã thảo luận xong. Chỉ mấy phút sau, sữa trong bình của cậu đã đổi thành giống với loại của em trai, cha vừa mới pha mới.

Bác sĩ yêu tộc nói nếu không có phản ứng gì lạ thì có thể thử cho thằng bé ăn đồ ăn của con non yêu tộc bình thường, từ từ điều trị cơ thể, còn nói chiều sẽ tới khám cho Túc Lê, dặn ba Túc để ý tình trạng của bé con nhiều hơn. Ba Túc pha sữa xong, cẩn thận kiểm tra độ ấm rồi mới dè đặt kề vào miệng con.

Từ lúc bình sữa tới gần, Túc Lê đã ngửi được mùi quen thuộc, mút một ngụm thì xác định là loại sữa đặc biệt ban nãy mình uống, sau đó mới chịu cầm bình mút từng chút.

Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của cha, Túc Lê đã uống hết.

Cậu uống xong còn nhìn chằm chằm bình sữa, cái bình này nhỏ quá, uống có tí đã hết rồi.

Ba Túc cẩn thận hỏi: "Bé bé muốn nữa không?"

Có thể uống thêm à? Túc Lê nghe vậy ngạc nhiên, khẽ gật đầu dưới cái nhìn ân cần của ba Túc.

-

Túc Úc ngủ dậy thấy cảnh này.

"Ăn được rồi?" Túc Úc biết sự thay đổi này cũng giật mình. Tình trạng của em trai như thế nào hai năm qua cậu đã biết quá rõ: "Có phải như vậy tức là bé Lê sắp khỏe rồi không?"

"Cụ thể còn phải đợi bác sĩ tới khám. Tạm thời đừng nói cho mẹ con, đợi mẹ con về cho bất ngờ." Ba Túc lắc bình cho tan bột, lại thử nhiệt độ rồi mới đưa cho Túc Lê đang ngồi trên ghế xích đu cho bé.

Túc Úc đang không tin, thấy Túc Lê chủ động cầm bình sữa trong tay ba Túc, miệng mút chùn chụt mới dám tin là tình trạng của em trai đang cải thiện. Cậu còn nhớ hồi Túc Lê mới chào đời, bú sữa mẹ còn nôn, còn sốt cao, về sau bác sĩ nói không nên cho ăn đồ của yêu tộc, người trong nhà bắt đầu phải để ý ẩm thực của em từng tí.

Về sau mỗi lần cho ăn đều là ba hoặc mẹ đút tận miệng, Túc Lê không biết tự ăn, thích thì ăn, không thích thì nhè, hoàn toàn khác với kiểu chủ động cầm bình sữa như vậy.

[EDIT] Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều - Lý Ôn TửuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ