Chương 156: Rắc rối

93 0 0
                                    

Chu Cương Liệt hài lòng đứng dậy tính tiền, dẫn chúng nữ đến dược phường mua những nguyên liệu bào chế thuốc Chỉnh nhan.

Rất nhanh hắn đã kiếm đủ dược liệu, cùng ba nàng định quay về khách sạn để luyện chế.

Vừa bước ra khỏi dược phường, hắn bỗng nghe có tiếng gọi phía sau.

" A, đây rồi, tiện nhân, xem mày trốn đi đường nào."

Phan Miểu Miểu nghe thấy giọng nói ấy, người run run quay đầu lại. Phía sau nàng đứng một toán hơn chục người, tên nào mặt mũi cũng côn đồ bặm trợn, tay mang vũ khí. Tên cầm đầu ăn mặc như phú hào, nhưng khuôn mặt không khác gì tướng cướp, râu ria xồm xoàm, có cái sẹo dài vắt ngang mặt.

Hắn liếc mắt dâm tà đánh giá nàng, " Ái chà, hình như mày trông còn xinh hơn hôm bữa vừa đưa về thì phải, làm tao suýt nhìn không ra."

Phan Miểu Miểu được cho uống Dương căn đan đã trở nên trẻ hơn, làn da cũng trở nên trắng nõn, tuy Chu Cương Liệt mua rất nhiều đồ đẹp nhưng nàng chỉ chọn một bộ đơn giản để mặc. Thấy nàng vẫn im lìm nhìn mình, tên cầm đầu quát lên chỉ vào mặt nàng.

" Tiện nhân, canh lúc tao ngủ lại dám trốn đi, chồng mày đã bán mày cho tao, giờ mày là của tao, tụi bây, bắt lấy nó, về nhà tao phải đánh cho hai chân nó què để khỏi chạy nữa, tao còn chưa chơi chán đâu ai cho mày chạy."

Đám côn đồ vâng dạ đi tới, Phan Miểu Miểu sợ hãi, tên kia không ai khác chính là Trần Hán, đại ca khá có tiếng ở khu vực ngoại thành chuyên quản lý các sòng bạc, nhớ lại đêm đó bị súc sinh này cưỡng hiếp, nàng vừa đau đớn vừa tủi nhục chịu trận, hắn còn mang nàng ra trước mặt lũ đàn em để chơi, cho cả đám đàn ông chứng kiến thân thể loã lồ của nàng, chúng vừa uống rượu vừa thích thú xem cảnh nàng bị hãm hiếp, tên đại ca này còn hứa khi chơi nàng chán sẽ đem cho bọn đàn em này thưởng thức.

Chính vì vậy mà nàng mới đau lòng chọn cách tự tử và được chủ nhân cứu. Giống với Mạt Ly và Tiểu Điệp, nàng cũng xưng hô với Chu Cương Liệt là chủ nhân.

Một bàn tay đặt lên vai nàng, kéo nàng về phía sau, nhìn bóng lưng cao rộng chắc khoẻ đó, Phan Miểu Miểu tự nhiên cảm thấy an tâm, không còn sợ hãi gì nữa.

Đám côn đồ dừng lại nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, Trần Hán bước đến hung hăng gằn giọng.

" Mày lại là thằng nào nữa? Cút qua một bên nếu không tao chém chết."

Chu Cương Liệt nhìn tên này với ánh mắt như nhìn một con sâu bọ.

" Biến, rác rưởi." Hắn khẽ nói, giọng không buồn không vui.

" Ha ha ha, ở cái ngoại thành này chưa từng có thằng nào dám nói với tao như vậy, mày đứng ra bảo vệ tiện nhân đó, vậy chắc là mày đã cứu nó ra rồi, nhìn cách ăn mặc của mày cũng bảnh bao, tụi bây, chém chết mẹ nó cho tao, có người chống lưng cho chúng ta, cứ mạnh tay mà giết." Trần Hán cười lạnh phất tay.

Đám đàn em nghe thế, rút đao, mã tấu lăm lăm đi tới, hơn chục tên cầm hung khí hướng vào cổ, đầu, tim của Chu Cương Liệt mà đâm chém, quyết phải giết hắn không có ai nương tay. Dân chúng đã chạy ra xa không ai dám ở gần sợ liên lụy.

" Beng beng beng..." âm thanh chém vào da thịt mà như chém trúng tấm thép, hơn chục thanh vũ khí gãy vỡ tan nát, đám đàn em tay run lên vì phản chấn lùi lại.

Trần Hán ánh mắt đầy nghiêm trọng, " Mày, mày lại là tu sĩ?"

Chu Cương Liệt không nói lời nào từ từ đi tới, hắn nhanh tay nắm lấy hai tên lâu la, chúng chưa kịp la lên thì cả thân xác đã nổ tung thành thịt vụn, hắn tiếp tục đi tới, hơn chục tên không ai thoát được, mỗi cái phất tay của hắn là một cái xác không nguyên vẹn ngã xuống.

Tràng cảnh máu tanh tột đỉnh khiến dân chúng xa xa nhìn mà dựng tóc gáy, có người sợ đến mức nôn oẹ ra.

Trần Hán ngã ngồi xuống, đứng còn không vững, đáy quần ướt nhẹp. " Mày... mày không thể giết tao, tao là phàm nhân, trong thành có quy định tu sĩ ra tay với phàm nhân sẽ bị giết, mày xong đời rồi, chờ đội chấp pháp đến là mày xong rồi..."

Hắn vẫn cố nói cứng mong Chu Cương Liệt thấy sợ mà lui, đúng lúc này có âm thanh rầm rầm bước tới.

" Có chuyện gì ở đây?" một hàng binh sĩ tuần thành đi ngang thấy náo nhiệt vội chạy tới, cầm đầu là một viên tiểu tướng.

Trần Hán bò cả tứ chi đến dưới chân viên tướng kia, mặt mày tái mét khóc lóc.

" Quan gia, ngài hãy làm chủ cho tôi, tên này là tu sĩ lại ngay giữa chợ giết hơn mười hạ nhân của tôi, hắn còn muốn giết cả tôi nữa."

Viên tướng kia nhìn tràng cảnh máu tanh, xác người không trọn vẹn nằm vương vãi mà rợn cả người, vội rút kiếm chĩa tới.

" To... to gan, dám ở kinh thành giết hại phàm nhân, mau buông tay đầu hàng."

Chu Cương Liệt liếc qua, đây chỉ là một Trúc cơ nho nhỏ, hắn hừ lạnh.

" Chúng tấn công ta trước, còn đòi bắt người phụ nữ của ta, ta giết chúng thì đã sao?"

Lúc này, phía sau đám quân sĩ có âm thanh cười lạnh phát lên.

" Hừ, khẩu khí thật ngông cuồng, bản quan muốn xem thử hôm nay ngươi giết người xong còn có thể chạy đi đâu?"

Một trung niên nhân khuôn mặt âm trầm để ria mép mặc quan phục cưỡi ngựa từ từ đi đến, sau lưng hắn có hai người nữa. Trần Hán thấy người này thì vui mừng chạy đến chắp tay khấu đầu.

" Hà đại nhân đã đến, xin ngài giúp tôi lấy lại công đạo, tên tu sĩ điên này tự nhiên không thù không oán giết hơn chục người của tôi, còn tính giết luôn cả tôi nữa."

Người dân xung quanh âm thầm phỉ nhổ, ai vừa rồi còn đòi chém chết người ta, giờ lại đóng vai nạn nhân, nhưng không ai dám đứng ra làm chứng cho hán tử kia, ở ngoại thành ai mà không biết phủ doãn Hà Mục là kẻ chống lưng cho Trần Hán, mọi cuộc làm ăn, sòng bạc, câu lan, kĩ viện ở ngoại thành này đều có phần của Hà đại nhân này.

Trần Hán như con chó của hắn, sai đâu cắn đó, đòi nợ thuê, giết những kẻ tranh đoạt địa bàn đều do Hà đại nhân đây chỉ đạo.

Hà Mục nhìn liếc qua Chu Cương Liệt và ba cô gái đứng sau lưng, phất tay nói.

" Dám giết phàm nhân ở trong thành, làm trái luật pháp Đại Chu ta, giết ngay tại chỗ, ba nữ nhân kia giao cho Trần Hán coi như đền bù."

" Đại nhân thật sáng suốt anh minh", Trần Hán chắp tay nịnh nọt, quay sang nhìn Chu Cương Liệt khinh bỉ rồi hướng về phía Phan Miểu Miểu, Mạt Ly và Tiểu Điệp cười dâm tà.

Hai người bên cạnh bộc phát tu vi cấp Hoá Thần của mình xông đến tính trấn áp Chu Cương Liệt, cùng vung đao lên chém về phía cổ hắn.

Đang lúc Trần Hán và Hà Mục cùng toàn bộ dân chúng ở đây tưởng rằng Chu Cương Liệt chết chắc thì phía sau một luồng uy áp bổ xuống khiến hai tên Hoá Thần hộc máu mồm cắm đầu nằm bẹp dưới đất.

" Để ta xem hôm nay ai dám ra tay làm khó Chu tiền bối." Quan Tùng từ đâu phóng ra, một đạp tung xuống khiến Trần Hán còn đang đứng ngơ ngác đầu vỡ nát như trái dưa hấu, chết mà chưa ý thức được mình chết.

Một trong hai Hoá Thần cố ngẩng đầu lên, sợ hãi gượng nói, " Liệm Quan Nhân, ngươi là Liệm Quan Nhân..."

Hà Mục đâu còn hình tượng âm trầm ngồi trên ngựa chỉ tay hai ngón nữa, hắn ngã ngồi trên đất, Liệm Quan Nhân, một Tán Tiên cùng tầng cấp với Võ Thành Vương Hoàng Báo, sao hắn lại xuất hiện ở đây, lại còn bênh vực tên kia.

" Liệm... Liệm Quan Nhân, ngươi là Tán Tiên có danh tiếng, ngươi phải biết ở quốc đô Đại Chu cấm giết hại dân lành, ngươi lại bao che đồng bọn giết hơn chục mạng người, ngươi không sợ Quốc sư và Võ Thành Vương sẽ ra tay diệt sát ngươi sao?" Hà Mục lắp bắp cố nói cứng.

" Ta sợ cái rắm, cẩu quan, ỷ thế bắt nạt người, bao che cho lũ chó săn, ngươi cũng đáng chết." Quan Tùng nghiến răng bước đến tính giết luôn Hà Mục, một bàn tay vội ngăn hắn lại.

" A, tiền bối, ngài sao lại cản ta giết cẩu quan này?" Quan Tùng thắc mắc.

" Giết loại chó cỏ này bẩn tay, để ta giải quyết." Chu Cương Liệt cười vỗ vai, Quan Tùng gật đầu lui lại, Hồng Loan đã đến bên cạnh ba nữ Mạt Ly bảo hộ các nàng. Hai vợ chồng đang đi dạo phố vô tình thấy tiền bối gặp rắc rối với mấy tên du côn liên xông đến muốn thay hắn ra mặt.

Chu Cương Liệt nhìn Hà Mục, cười hài hước nói, " Hà đại nhân, ngươi cảm thẩy ở ngoại thành này ngươi chính là thổ hoàng đế muốn giết ai thì giết có phải không? Đã bao che bọn chó săn, lại còn đòi bắt ba cô gái của ta, để ta xem Quốc sư và Võ Thành Vương đó có nguyện ý vì ngươi mà đắc tội với ta không?"

Một luồng uy áp hướng thẳng lên trời cao mà bộc phát, Chu Cương Liệt áp chế ở Địa Tiên tối đỉnh, cố ý hướng toàn bộ Vương Thành mà nhả ra khí tức.

Phủ Võ Thành Vương, Hoàng Báo sau khi trở về từ Vô Phong cốc đang đả toạ dưỡng thương, tuy lấy về một mạng nhưng tác động của trận pháp cũng khiến ông ta suy yếu một khoảng thời gian. Bỗng nhiên, ông ta cảm nhận rõ một luồng uy áp phô thiên cái địa toả khắp Vương Thành, Hoàng Báo hoảng hồn bật dậy phóng lên trời, hướng về phía ngoại thành nơi uy áp khởi nguồn mà bay đi.

Trong Hoàng Cung, trên một toà đài các cao nhất, nơi này là Quan Tinh Lâu, nơi quốc sư Đại Chu làm việc, có hai người đang ngồi đánh cờ, một người mặc đạo bào thêu lý ngư, đầu trọc lóc, râu trắng toác dài quá ngực, khuôn mặt đạo mạo nghiêm trang. Người kia là một hài đồng tầm dưới mười tuổi, tóc để ba chỏm, mặc áo yếm quần đùi, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, nhưng biểu hiện thì nghiêm túc nhìn vào bàn cờ.

Luồng khí tức Địa Tiên tối đỉnh toả ra tại ngoại thành khiến hai người giật mình, bàn cờ lật ngửa rơi xuống.

" Con mẹ nó ngài đánh cờ không lại còn chơi bẩn hất đổ bàn cờ hả?" Người đầu trọc râu dài tức tối dậm chân.

" Có kẻ đánh đến Đế Đô rồi còn quan tâm bàn cờ cái đếch gì, mau đi xem đi." Hài đồng kia cười gian trá đứng dậy bay vút đi, lão già đầu trọc tức tối đuổi theo sau.

Tây Du: Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái [Quyển 1 chap 1 - 200]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ