C45

459 11 0
                                    


Mười phút sau, cuối cùng cha Trần cũng đỗ xe ở ga ra dưới tầng hầm của khách sạn, ông đến gặp hai mẹ con ở góc thưởng trà, ngắm cảnh trong sảnh, thấy thiếu một người, ông hỏi: “Thiến Thiến bạn học đâu?"

"Còn không phải tại anh!"

Mẹ Trần giận cá chém thớt, trách móc chồng: "Tại sao anh lại đặt phòng đơn cho con gái, phòng đôi không tốt sao!"

Cái này... Bố Trần đột nhiên quay qua, không giải thích với vợ lúc đặt phòng chỉ còn hai phòng này, nếu không ông đã đặt phòng đôi, đi chơi nhất định phải ở nơi tốt nhất.

“Là do anh không suy nghĩ kỹ.” Ông thừa nhận sai lầm của mình, đi đến bên vợ, ôm vai bà, nhẹ nhàng cúi người xuống nói: “Em đừng nóng giận, nếu không chúng ta sẽ ở phòng đơn, anh ngủ dưới sàn là được. Cho bạn học Thiến Thiến ở phòng có giường lớn là được."

"Không cần!" Trần Nhã Thiến đột nhiên đứng dậy, "Hai người ở đi, con không ở!"

Nói xong, liền bỏ chạy.

Lúc này, cha Trần mới để ý đến đôi mắt đỏ hoe của con gái mình, ồ lên một tiếng, nhưng chưa kịp giữ con gái lại.

Thấy vậy, Trần Hương Dung bùng nổ cảm xúc, dùng sức đẩy ông một phen: "Anh còn thất thần làm gì! Mau đuổi theo đi!"

Không ai có thể lay chuyển được quyết định của Lâm Thâm Thâm.
Có lẽ Trần Nhã Thiến có thể, nhưng cô đã không muốn hai mẹ con có cơ hội cãi nhau vì mình. Cô căn bản không biết tính khí được nuông chiều từ bé của Trần Nhã Thiến sẽ bùng phát sau đó, cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn lại vì cô mà trở mặt với mẹ.

Lâm Thâm Thâm đi bộ đến một công viên xa lạ. Công viên nhộn nhịp, trên màn hình lớn có quảng cáo của một công ty vô danh, đôi bạn trẻ nắm tay nhau, cha mẹ bảo con cái chạy chậm một chút, người già ngồi trên băng ghế...

Cô lại cảm thấy có một cảm giác bâng khuâng không thuộc về ai.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay, lần đầu tiên là trên núi Dung Hoa.

Đây cũng là lần thứ hai trong hơn một thập kỷ.

Quả nhiên, chưa từng có được sẽ không mất đi.

Nếu chưa trải qua hơi ấm của nến, cũng sẽ không cảm nhận được đêm không nến lạnh đến mức nào.

Lâm Thâm Thâm nắm lấy thanh xà đơn nhảy lên, xoay người trong không trung, trực tiếp ngồi trên đó, sau đó móc chân vào thanh dọc hỗ trợ của thanh ngang để cố định thân người.

“Anh trai.” Ống quần bị véo.
Lâm Thâm Thâm hờ hững nhìn lại.

Đứa trẻ mới lớn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội, “Anh có thể bế em ngồi lên được không?”

Lâm Thâm Thâm dùng sức móc chân, cúi xuống nắm lấy nách đứa trẻ để nhấc lên.

Ngay khi rời khỏi mặt đất, đứa trẻ đã hét lên vì sợ hãi, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Không bao lâu người thân của đứa trẻ đi đến, quở trách cô trước mặt mọi người bắt nạt con nít.

Lâm Thâm Thâm nhảy khỏi thanh xà đơn, xoay người rời đi.

[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng PhòngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ