Chương 38

101 4 0
                                    

Chắc là Vệ Lẫm biết tôi đang yếu đuối, hắn lặng lẽ nhìn tôi rồi thở dài.

Kế đó, hắn đưa tay ôm lấy tôi.

- Em không hối hận đâu. Em đã thích anh từ lâu rồi.

Sau đó, không biết hắn nghĩ tới cái gì mà bật cười:

- May mà bây giờ em có thể thấy rất nhiều mặt ở anh, mặt nào mặt nấy đều khiến em ngạc nhiên vô cùng.

Mặt tôi nóng ran, tôi nhoẻn miệng cười khi nghe hắn nói thế.

Hắn vén tóc mai tôi ra sau tai, nói tiếp:

- Sương Sương à, pheromone của anh là mùi gì vậy? Hình như em chưa cảm nhận được nó bao giờ cả.

Hắn vừa nói, vừa mân mê miếng dán khử mùi sau tuyến thơm của tôi như muốn xé miếng dán xuống.

- Loại này xịn đấy. Đến cả đêm đó, em chỉ ngửi thấy mùi của mỗi em thôi.

Tôi hoảng, tôi vội nhảy khỏi lòng hắn.

- Có gì hay ho đâu mà biết? – Tôi che miếng dán lại, đảm bảo nó vẫn che tuyến thơm của tôi rồi tôi mới dám thở phào.

- Em chỉ cần nhớ tôi là Alpha cấp cao là được.

Hương dẫn dụ của tôi ấy à, trừ cha mẹ tôi chăm tôi một khoảng thời gian sau khi tôi phân hóa với Cố Liễm Xuyên thì không ai biết cả.

Lúc đó, cha mẹ tôi đã không hài lòng với cái mùi này lắm. Thế là từ đó, tôi cứ dùng miếng dán khử mùi đắt tiền này để che pheromone của mình đi, đi tắm đi ngủ cũng chưa dám tháo xuống.

Trừ lần nọ... lần đang làm tình với Cố Liễm Xuyên, chợt tôi muốn chia sẻ pheromone mình đã giấu bao năm ấy cho cậu nên lén gỡ miếng dán ra.

- Ồ! Mùi của cậu... như này à?

Cố Liễm Xuyên chau mày, vẻ mặt cậu lạ lắm. Mà tôi, thấy thế, mọi nhiệt huyết yêu thương trong tôi nguội lạnh.

- Kỳ lắm à... – Tôi thấy hơi tủi thân, đành cười gượng để che đi sự bối rối lúc ấy, đồng thời đưa tay che tuyến thơm theo quán tính – Lát tớ dùng miếng dán lại vậy.

Cố Liễm Xuyên chỉ lắc đầu, chắc cậu thấy nực cười lắm, cậu cười cười:

- Tớ đi tắm đây.

...

Vệ Lẫm thấy tôi phản ứng thái quá, khẽ nhướng mày:

- Anh không thích ạ... Cuối cùng thì pheromone của anh mùi gì vậy?

- Đừng hỏi nữa. – Nhớ đến chuyện cũ, tôi thấy hơi mệt – Vậy nha. Tôi đọc tiểu thuyết của Agatha, lát sẽ đặt cơm hộp...

- Đừng ăn cơm hộp nữa, em chuẩn bị cơm cho anh. – Hắn không định hỏi thêm nữa – Cũng là cơm đặt, anh cứ chờ em ở trong phòng đi.

- Được... – Tôi ngơ ngác nhìn hắn huýt sáo rời phòng, câu cảm ơn chưa kịp nói đã bị nuốt ngược vào họng.

*

Lại gặp Cố Liễm Xuyên.

Tôi tìm cô giảng viên môn văn học anh ngữ để trao đổi về kịch, không ngờ đụng Cố Liễm Xuyên ở ngoài cửa khu phòng học. Cậu đứng bên lề đường, lặng lẽ... hình như lần trước cậu cũng đứng đó.

Cậu đang đợi ai à?

Tôi nghĩ mà hoảng. Đằng nào thì cậu ta chẳng đợi tôi đâu, hôm nay tôi không có tiết...

- Sương Sương!

Cố Liễm Xuyên thấy tôi, cậu la tên tôi.

Tôi không trốn kịp, thấy nhức đầu ngang, đành chào hỏi cậu:

- Chào cậu. Cậu cũng ở đây à...

- Tớ ở đây chờ cậu tan học, không ngờ cậu lại ra khỏi tòa từ bên đó. – Tâm trạng của cậu hôm nay khá ổn, sáng bừng dưới ánh mặt trời – Lát nữa, mình đi ăn chung nhé?

Tôi nhăn mày nhìn cậu.

Thế là nụ cười của cậu từ từ vụt tắt, cậu tỏ vẻ bối rối không biết làm sao.

Tôi nói:

- Hôm nay tớ không có tiết.

Tôi đoán vì sao hai hôm trước có thể gặp Cố Liễm Xuyên rồi. Chắc là cậu đứng canh tôi tan học mấy ngày nay? Chỉ là cậu... còn không rành thời khóa biểu của tôi lắm nhỉ?

Tôi thở dài.

- Hồi trước ấy, lâu lắm rồi, tớ đã chủ động chia sẻ thời khóa biểu của mình cho cậu rồi. Lúc đó, cậu... Thôi, cũng không cần thiết nữa, thật đó.

Tôi đã từ chối cậu ấy, năm lần bảy lượt. Chắc thái độ của tôi đã đủ rõ ràng rồi.

Cậu nhìn tôi, cái người điềm tĩnh khi trước để lộ dáng vẻ gấp gáp hiếm hoi:

- Tớ xin lỗi, Sương Sương, tớ chỉ muốn thử...

- Chẳng phải cậu thích Hạ Vãn Đình à? – Tôi nhẹ nhàng cắt lời cậu – Đừng kiếm tớ nữa. Lúc đó cậu nói phải, tớ với cậu quả thật... không hợp.

Nhắc tới Hạ Vãn Đình, vẻ mặt Cố Liễm Xuyên phức tạp, chứ mặt cậu vẫn dán vào người tôi như cũ.

- Sau khi cậu đi rồi, tớ mới biết cậu tốt nhất. – Hắn nhỏ giọng giải thích – Trước đây, tớ thật khốn nạn, tớ xin lỗi cậu. Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ sẽ theo đuổi cậu đến khi cậu tình nguyện về bên tớ. Còn nữa.... Tớ, trước đây, tớ quá ngu ngốc.

Đoạn cuối, cậu còn thở dài. Tôi không muốn nghe thêm chút nào nữa, bèn chạy vào trong tòa để không phải nói chuyện với cậu nữa.

Chỉ cần nhìn thấy cậu thôi là tôi thấy mệt mệt, những hình ảnh tiêu cực cứ rì rào trong đầu tôi như sóng vỗ.

Mà, qua cả rồi.

[BL - Hoàn] Trước khi tuyết tanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ