Trương Nguyên Ánh mở mắt ra, nàng phát hiện mặt trời đã lên cao.
Nàng muốn cất tiếng gọi hai nha hoàn, nhưng há miệng ra mới biết giọng mình đã tắt rồi.
Tiếp theo, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, cả người nàng cứng ngắc.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có người đánh nàng ngất xỉu, sau đó đưa lên giường Phác Thành Huấn, hơn nữa Phác Thành Huấn còn chạm vào nàng.
Kiếp trước, nàng làm thê tử Phác Thành Huấn mười năm, ngay cả đứng bên cạnh hắn nàng cũng không có cơ hội, không ngờ đời này trước khi xuất giá, nàng lại bị hắn phá thân.
Đầu óc Trương Nguyên Ánh nhanh chóng hóa thành bột nhão, cảm giác hoang mang lo sợ bao phủ toàn thân.
Thời đại này, trinh tiết quan trọng với nữ tử biết bao, nếu để người ta biết trước khi xuất giá nàng thất trinh, nhẹ thì bị đưa đi thanh tu, nặng thì nàng phải kết thúc sinh mệnh của mình bằng một dải lụa trắng.Khó khăn lắm mới sống lại một lần nữa, Trương Nguyên Ánh không muốn lại chết. Nàng muốn phụng dưỡng phụ mẫu thật tốt, làm nữ nhi ngoan của bọn họ, gả cho con cháu thế gia bình thường, bình bình lặng lặng sống hết kiếp này.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào. Giả sử Phác Thành Huấn đồng ý thành thân với nàng, hai nhà thống nhất ý kiến bỏ qua việc này, chăn bông phủ giường lớn, thuận lợi che giấu.
Song, trước tiên bỏ qua vấn đề Phác Thành Huấn có đồng ý thành thân với nàng hay không, nàng thật sự không muốn lặp lại cuộc sống kiếp trước nữa.
Giam cầm mình trong tiểu viện hẻo lánh đến chết, khoảng thời gian đó nàng đã nếm trải đủ rồi. Nếu phải sống thêm một kiếp như vậy, chẳng thà nàng đi tu, xuống tóc làm ni. Nói không chừng sau này nàng còn có thể mượn cơ hội ngao du khắp núi sông.Hai mắt Trương Nguyên Ánh sáng lên.
Đúng, chính là như thế.
Chuyện này nhất định phải giấu, không để cho hai nha hoàn của nàng biết được. Đợi đến khi mẫu thân đến đón, nàng sẽ lặng lẽ nói chuyện này cho bà biết, không đề cập tới Phác Thành Huấn, chỉ nói nàng không biết ai đã cướp đi sự trong trắng của mình. Tuy nhất thời sẽ khiến mẫu thân đau lòng, nhưng ít ra nàng có thể tiếp tục sống, dành cả quãng đời còn lại để phụng dưỡng bà.
Nghĩ xong, lòng Trương Nguyên Ánh nhẹ nhõm hẳn. Đột nhiên nàng cảm thấy, dường như chuyện này chưa hẳn là chuyện xấu, trải qua kiếp trước, đối với việc chung thân đại sự, nàng đã quá sợ hãi, khi còn đặt nặng vấn đề gả cho người thì mới lo lắng, bây giờ nàng đã tìm ra hướng đi cho tương lai mình, không cần xuất giá, cả người nàng bắt đầu thoải mái hơn."Ôi, tiểu thư, người thức dậy rồi." Thúy Vũ đi vào, thấy nàng đã thức thì vội vàng đến hầu hạ, "Tiểu thư muốn rời giường chưa để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt ạ?"
Trương Nguyên Ánh chỉ chỉ vào cổ mình, ý bảo Thúy Vũ mang nước tới đây.
Thúy Vũ nhanh chóng mang trà đến, bên trong có thả lá bạc hà mát lạnh, giúp cổ họng nàng bớt đau rát. Trương Nguyên Ánh hắng giọng, sau đó mới nói: "Ta..."
Vừa lên tiếng, cả Thúy Vũ và nàng đều sợ hãi kêu lên một tiếng, giọng nàng khàn đến đáng sợ.
"Tiểu thư, người bệnh rồi, để nô tỳ đi mời y bà đến bắt mạch."
"Không cần," Trương Nguyên Ánh kịp thời ngăn cản Thúy Vũ, nàng cố gắng nói tiếp: "Tối qua gió lớn, có lẽ ta đã nhiễm phong hàn, muội đi nấu chén canh gừng, ta nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi."
"Tiểu thư, không sao thật chứ ạ?"
Trương Nguyên Ánh kiên quyết lắc đầu. Tình trạng bây giờ của nàng, làm sao có thể để hai nha hoàn biết chuyện xảy ra ngày hôm qua? Trên người nhất định còn lưu lại dấu vết, toàn thân đau nhức giống như xương cốt bị tháo rời, hạ thân vô cùng đau đớn, hai chân không thể khép lại.
Phải nghỉ ngơi hai ngày, trong hai ngày này, nàng đừng mong xuống giường nổi.
"Dạ, vậy nô tỳ đi nấu canh gừng ngay, tiểu thư dùng ít điểm tâm trước đi ạ."
"Ừ." Trương Nguyên Ánh nhỏ giọng đáp rồi nhìn theo bóng lưng tất tả rời đi của Thúy Vũ.
Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng thở ra, nàng nằm xuống kiểm tra tình hình bản thân mình, rõ ràng nàng đã được tắm rửa sạch sẽ, dường như còn được bôi thuốc, vừa rồi có vẻ Thúy Vũ không biết gì cả, suy ra chuyện này không phải do hai nha hoàn của nàng làm. Có lẽ nào người giúp nàng tắm rửa rồi đưa về phòng chính là hắn?
Nàng cắn môi, cảnh tượng ngày hôm qua hiện rõ mồn một trước mắt. Hắn ôm hôn nàng, đùa bỡn hai trái đào mật nặng trĩu trước ngực nàng, thậm chí còn hôn lên chỗ kia, cuối cùng giày vò nàng thật lâu. Ngay từ lúc đầu, Trương Nguyên Ánh bị hắn làm cho cao trào không ngừng, vừa đau vừa thoải mái, về sau làm lâu dần, cảm giác chỉ có đau mà thôi.
Nàng rùng mình sợ hãi, âm thầm đưa ra quyết định. Người như Phác Thành Huấn, quả thật không thể dây dưa, kiếp trước lạnh nhạt cả đời, kiếp này lại như vậy, dù hắn đã đổi tính tình thì với dáng vẻ ngày hôm qua của hắn, nàng không bị hắn làm chết mới lạ.
Lấy cớ cảm lạnh, Trương Nguyên Ánh nằm trên giường hai ngày.
Hai ngày sau, các vết đỏ trên người dần tan biến, chân cũng đi lại thoải mái hơn, nàng mới nói bệnh phong hàn của mình khỏi rồi, có thể xuống giường đi lại.
Đúng lúc này, Trương phu nhân tới.
Nói đến Trương gia, đây là một gia tộc hưng thịnh trăm năm, nhiều đời đều là người đọc sách, làm quan không ít. Có điều, riêng Trương lão gia là một ngoại lệ, ban đầu, ông vốn nối nghiệp đèn sách, ai ngờ nửa đường chạy đi tòng quân, năm đó suýt chút nữa đã khiến lão thái gia tức chết. May mắn lập được công danh, hiện nay chức quan của ông không thấp, nhưng đem so sánh giữa võ tướng và quan văn cũng có sự chênh lệch nhất định.
Trương lão gia và Trương phu nhân có một trưởng nữ, song vào năm mười tuổi trưởng nữ đã bệnh nặng rồi qua đời. Qua vài năm sau, hai người mới sinh Trương Nguyên Ánh. Do lớn tuổi có con mọn, phu thê hai người hết lòng yêu thương chiều chuộng, ngay cả đại ca nàng cũng phải xếp phía sau.
Trương phu nhân đến đón Trương Nguyên Ánh hồi phủ. Bệnh thủy đậu đã khỏi, nàng cũng tĩnh dưỡng đủ rồi, quay về gặp người này người kia, việc xuất giá cũng dễ dàng hơn.
Nhìn thấy mẫu thân đã nhiều năm không gặp, Trương Nguyên Ánh òa khóc, nàng ôm Trương phu nhân không chịu buông tay.
Trương phu nhân nghĩ nhiều ngày không gặp nên nàng nhớ mẫu thân, cho nên bà cũng ôm nàng dỗ dành.
Hai người bày tỏ tình thương một lát, Trương phu nhân mới nói: "Ngày mai con theo mẫu thân trở về, chuyện chung thân đại sự của con mẫu thân đã xem xét, trở về gặp mặt, nếu không có vấn đề gì thì tiến tới."
Đại khái do trượng phu đi theo con đường võ tướng, tính tình Trương phu nhân cùng hào sảng, khác với các bậc phụ mẫu cùng thời, bà không hề áp đặt hôn sự của con cái. Đối với bà, hôn sự này cần phải có cái gật đầu của nữ nhi, chỉ có chúng nó nguyện ý, cuộc sống mới trôi qua tốt đẹp.
"Mẫu thân." Trương Nguyên Ánh thử dò hỏi, "Mẫu thân hài lòng nhà ai ạ?"
"Có ba nhà." Trương phu nhân nói tiếp: "Đầu tiên là tôn tử của Quý tướng gia, đích ấu tử, như vậy con gả đi không cần vất vả chuyện quản gia, còn được mọi người yêu thương. Thứ hai là tôn tử Tô tướng quân, gia sản sung túc, hắn đi theo con đường khoa cử, tổ phụ con nói văn chương hắn viết rất tốt, kỳ thi sang năm có nhiều hi vọng. Cuối cùng là Ninh bá phủ, họ muốn bàn hôn sự cho nhị nhi tử, sang năm có thể được thăng chức ngự tiền thị vệ, cả nhà đều dựa vào hắn."
Ba nhà này đều là nơi tốt để bàn hôn sự. Nhà thứ nhất tính ra là đại gia tộc giàu sang quyền thế, nhà tiếp theo giàu nhân ái đạo đức, nhà thứ ba có thể xem là có thanh danh. Vì nàng, mẫu thân đã hết lòng hết dạ.
Hốc mắt Trương Nguyên Ánh đỏ lên, muốn gọi "Mẫu thân" cũng thốt không nên lời.
"Sao thế này? Nữ nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc, nếu con không hài lòng, cứ nói với mẫu thân, mẫu thân tìm thêm cho con."
Trương Nguyên Ánh lắc đầu, một lúc lâu sau nàng mới kìm được nước mắt, lôi kéo tay Trương phu nhân, nàng nhỏ giọng nói: "Chỉ sợ nữ nhi không thể gả, mọi người đưa con đi tu đi."
Trương phu nhân mơ hồ không rõ, "Đang yên lành nói chuyện đi tu làm gì?"
"Mẫu thân." Trương Nguyên Ánh hạ quyết tâm nói ra: "Mấy ngày trước, trên đường trở về phòng, đột nhiên nữ nhi bị người ta đánh ngất xỉu. Khi tỉnh lại, đã bị người... "
Sắc mặt Trương phu nhân tái nhợt, cả người lảo đảo, "Nữ nhi ngoan, con nói gì mẫu thân nghe không rõ."
"Nữ nhi, nữ nhi đã không còn trong trắng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[JANGKKU] TUYỆT TÌNH [H+]
FanfictionCHUYỂN VER Tên gốc: Thế tử tuyệt tình Tác giả: Tình Phương Hảo Thể loại: Ngôn tình cổ đại, trọng sinh, sắc Nguồn: Mị Sắc Viên Editor: Fuyu_u Văn án: Đúng như tên gọi "Thế tử tuyệt tình". Vì sự tuyệt tình của Phác Thành Huấn mà Trương Nguyên Ánh phải...