Sẽ vẫn mãi là người bạn âm thầm ở phiá sau
Vì không phải tình yêu nào cũng có thễ dễ dàng nói ra bằng lời
-------------------------
< < Rầm rầm rầm > >-Có ai không ?...làm ơn cứu với
........
..........
-Có ai không < < rầm rầm > >Khu nhà vệ sinh tối đen như mực ,không còn 1 ai nhưng ở phòng cuối cùng vẫn vang vọng tiếng gọi cộng với tiếng đập tay vào cửa yếu ớt của 1người nào đó
Người nó ướt nhem . cả thân thể bầm dập .nó đã bị đánh đến ngất đi khi tĩnh dậy thì biết mình bị nhốt , nó rất sợ bóng tối ,liệu nó sẽ phải ở đây đến chết đúng không ?, sẽ chẳng ai quan tâm tới nữa, có lẽ cái chết của nó, là niềm vui của rất nhiều người
4bức tường ngột ngạt ngày một ép chặt lấy nó ,khiến nó ngạt thở . Mùi máu tanh nồng ngang nhiên sọc lên mũi ,đau rát và lạnh lẽo nó ngồi phịch xúống 2tay ôm chặt đầu gối
-L..ạ.n.h
2răng nó đánh vào nhau cả người run rẫy.
-------------------
Anh chạy khắp các nhà vệ sinh của trường để tìm nó
Dường như tức giận đã dồn anh đến đường cùng
Vết thương ở trán,ở gò má nó rồi bây giờ lại đến bị đánh bầm dập và bị nhốt. Anh thề sẽ không để yên chuyện này đâuLeo gần 6tầng lầu, vào khoảng 12nhà vệ sinh nam nhưng thật sự là vẫn không thấy
Anh thấm mệt lưng áo ướt đẫm chỉ còn 1nơi nữa thôi .-Sau sân bóng
Anh chạy đi ra đến nơi đạp mạnh cữa lớn trước khu nhà vệ sinh
Tiếng động làm nó giật mình . Biết là có người nhưng nó không tài nào đứng dậy được, đôi chân tê cứng tay lại mềm nhũn , cảm giác khó thở nó chỉ cố hết sức nói rất yếu ớt-C..ứ.u t.ô..i v.ớ..i
Anh giật mình khi nghe tiếng gọi của nó
Đi đến vội vàng mở cửa phòng cuối, khi mở ra hình ảnh đau lòng đó làm tim anh như thắt lại
Nó ngồi bó gối chui rút trong góc , tóc tai , quần áo đều ước rủ rựi, đôi môi thâm tím , nhịp thở như dồn dập ánh mắt nặng trĩu ngước lên nhìn anh mà rươm rướm nướcKhông nói gì thêm nữa
Anh nhấc bỗng nó lên , đặt đầu nó tựa vào ngực mình
Đột nhiên nó chợt vỡ oà rồi khóc nức nỡ , không hiểu vì lí do gì , tại sao lúc bị ức hiếp bị đánh và bị nhốt nó lại không khóc nhưng ngay giây phút nó mơ hồ biết được anh đến cứu thì sóng mũi bắt đầu cay xè hóc mắt đỏ hoe và cuối cùng không thể kìm nữa mà khóc oà lên như 1đứa trẻ
Nó chui tọt vào lòng anh cứ thút thít mãi
Thấy vậy anh có phần lo lắng hỏi
-Bị đau ở đâu à
Nhưng đáp trả lại vẫn là những tiếng khóc khiến anh đau nhói
Đến phòng y tế anh đặt nó xuống giường lấy tay sờ trán thì thấy có vẻ đã sốt rất cao
Nhìn bộ đồ ướt sủng của nó , anh chần chừ
"Chỉ còn cách này thôi"
Rồi ngượng ngùng cởi bỏ bộ đồng phục trên người nó
Dùng nước ấm lau mặt và cả những vết thương thâm tím , lấy thuốc để thoa vào những vết xước sâu còn đang rỉ máu kia rồi dùng băng trắng băng lại. Nó cũng cảm thấy xấu hổ nên quay mặt về phía bức tường ,không khỏi nhăn nhó vì đau ,nó cắn chặt môi để không phải bật ra những tiếng rên rĩ. Thực sự rát lắm, chỉ biết nắm chặt lấy gra giường rồi thở dốc

BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Khải-Nguyên] [KaiYuan] Chúng Ta Đã Từng Ở Bên Nhau
РазноеAnh và nó gặp nhau , yêu nhau để rồi vì hiểu lầm mà dẫn đến hận sâu . Tình yêu liệu có thể hoá giải được không ?