Chương 1

328 16 3
                                    

Tháng 6, giữa hè, thành ảnh thị Tần Xuyên, mỗi tổ kịch bận rộn khí thế ngất trời, công nhân viên của đoàn kịch 《Nửa đời An Lương 》lại là dồn dập trốn ở chỗ bóng mát, cười nhìn đại đạo diễn sứt đầu mẻ trán nhà mình.

Tô Dự ủy khuất ba ba ngồi chồm hổm trên mặt đất, vuốt lấy tiểu bất điểm sau khi nàng ngồi xổm xuống mới cao bình thường, "Tiểu bảo ngoan nha, không khóc không khóc"

Nói qua, lại quay đầu nhìn về phía mẫu thân bên cạnh đang dỗ lấy đứa trẻ, "Vương tỷ, thật ngại quá"

"Không có chuyện gì không có chuyện gì Tô đạo, đứa nhỏ này bình thường không nhát gan như vậy, hôm nay cũng không biết làm sao vậy, ta đang bồi nàng một chút, ngài đi làm việc của ngài trước" Mẫu thân của đứa trẻ mang theo áy náy.

"Vậy thì làm phiền ngài rồi" Tô Dự đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, trái phải vừa nhìn, nhìn thấy trợ lý Vương Quỳnh nhà mình cười trên sự đau khổ của người khác, kéo lấy gương mặt, rầu rĩ mở miệng, "Lão gia hỏa kia đâu?".

Vương Quỳnh đúng lúc che miệng lại, mới không có cười ra tiếng, đưa tay chỉ phòng chụp ảnh.

Tô Dự tức hừ một tiếng, tuốt ống tay áo liền đi đến phía phòng chụp ảnh, dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ không ngừng, mới vừa vào phòng chụp ảnh, một trận sóng khí nóng bức suýt chút nữa đem nàng đánh ra ngoài, lại đi nhanh hai bước, tiến vào phòng hóa trang.

Bên trong phòng hóa trang, một quạt máy loại đứng đang vù vù vù vù lắc đầu, trên bàn trang điểm có hai cái quạt lạnh khác, đối diện hai bên người thổi gió.

"Lâm Úc Thanh!" Tô Dự rống cổ họng lên, vốn là nữ nhân chống lấy cánh tay nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, con mắt màu nâu trống rỗng chớp mắt.

"Dỗ xong rồi?" Lâm Úc Thanh ngồi thẳng người, vừa mới động, áo giáp trên người phát ra một trận thanh âm ma sát va chạm, trợ lý Hạ Tiểu Tử một bên vội vàng tiến lên giúp cô thu dọn đồ hóa trang.

"Không phải tôi nói cô, người ta một đứa trẻ 6 tuổi, cô cũng hạ thủ được?" Tô Dự đi tới bên bàn trang điểm, dửng dưng cầm lấy quạt lạnh một bên, thổi vào mặt mình.

Nghe được lời của nàng, Lâm Úc Thanh chau mày, "Tôi cái gì cũng không có làm".

"Phải phải phải, cô thì nhìn nhóc con một cái, liền đem người ta dọa khóc rồi" Tô Dự bĩu môi.

"Ừm"

Tô Dự nghe tiếng một cái liếc mắt, "Vậy thì cô không biết ôn nhu một chút sao?"

"Lần đầu lên sân khấu, khí thế phải đủ, không phải cô nói?"

Tô Dự đỡ lấy đầu, gãi gãi tóc, lời này đúng là nàng nói, Lâm Úc Thanh lần này ở trong kịch đóng vai một vị nữ tướng quân, vừa mới ra trận, khí thế đương nhiên phải làm đủ, thế nhưng nàng không lưu ý đối thủ diễn với Lâm Úc Thanh chính là một đứa trẻ sáu tuổi, Lâm Úc Thanh ngoài khí tràng mạnh mẽ ra, thêm vào khuôn mặt trời sinh lạnh lùng lại mang theo cảm giác khoảng cách dày đặt kia, trừng hai mắt, trực tiếp liền đem người ta dọa khóc rồi.

Tô Dự nhìn chằm chằm mặt của Lâm Úc Thanh một lúc, mắt phượng hẹp dài, con mắt tối tăm lại thâm thúy, bình thường xem ra con mắt không lớn, nhưng cái tên này vừa nóng giận lên, cặp mắt kia đúng là có thể trợn lên tròn xoe. Sống mũi cao thẳng lại lập thể, hình M tiêu chuẩn, chỉnh thể cảm giác khí tức lớn lại xa cách, đặc biệt là ở trước mặt người xa lạ, còn kém miêu tả người sống chớ gần.

[BHTT][EDIT] ẢNH HẬU SIÊU HỘ THỰC - YỂU DƯ CHIẾTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ