Chương 7

150 30 0
                                    


Thời điểm Minho ôm Jisung rời đi, rất nhiều người nhìn thấy, toàn bộ hội trường xì xào bàn tán, nhưng Minho không lo được nhiều như vậy.

Trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ, đối với Jisung, đối với chính mình.

Một tên Beta hoạt ngôn xảo ngữ, một Alpha hư tình giả ý với Omega, việc Jisung từng yêu đương với những người đó quả thật sự khó chịu, thậm chí trong đó còn có cả đàn em khóa dưới, mỗi một người đều làm cho Minho nghiến răng nghiến lợi.

Minho cảm thấy cơn tức giận của mình sắp không kìm nén được, nhưng nhìn Jisung không biết gì đang nằm trên giường lại thôi.

Hắn buồn bực tháo cà vạt, vò vò tóc mái, mọi chuyện kéo dài quá lâu đúng là chỉ có thể ngày càng hỏng.

"Tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy." Minho nhìn người nằm trên giường ngủ vô âu vô lo, "Bị lừa một lần còn chưa đủ, sao lại cứ luôn bị lừa?"

Jisung vẫn ngủ an ổn, cảm thấy từ lúc tăng ca bận như điên tới nay đây là giấc ngủ thoải mái nhất.

Trong mộng có thể không kiêng nể gì mà mắng chửi mấy tên tư bản vô nhân tính, không thèm làm việc mà bỏ về nhà, sau đó có một đêm đẹp với người yêu.

Đến lúc tỉnh lại, Jisung vẫn còn lải nhải không buông mỹ nhân trong mộng.

Tóc nửa ngắn không dài, giọng nói dễ nghe, tính tình ôn nhu, nhỏ xinh khiến người khác trìu mến, thậm chí có điểm giống với đàn em mà cậu từng qua lại.

Tạo sao lại nhớ tới? Jisung nghĩ mãi không ra, là tại hiện thực quá rác rưởi nên mới hoài niệm chuyện cũ?

Jisung mê man duỗi tay, chuẩn bị cầm điện thoại lên tán gẫu với đám Beta kia mấy chuyện chua xót cũ, nhưng lại chỉ sờ được khoảng không.

Cậu phát hiện--di động đâu? Còn nữa, đây là chỗ nào?

Jisung ngồi bật dậy, kiểu trang trí này hoàn toàn khác với phòng cậu, càng không phải phong cách hào nhoáng của Hwang Hyunjin. Cậu bắt đầu cảnh giác, cẩn thận xuống giường.

Trong lòng lướt qua đủ các loại kịch bản, cuối cùng nhìn về cái giường kia--

Quần vẫn đang mặc, có thể phát sinh chuyện gì...

Jisung không rõ bản thân mình tiếc nối hay vui mừng, mang dép lê vào, chuẩn bị đi tìm chủ nhân của căn nhà, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện.

Âm thanh quen thuộc, ngữ điệu thoải mái, đó là Lee Minho.

Hắn nói: "Tìm được Omega định mệnh không khó."

"Xác suất Alpha gặp được Omega tương thích hơn 60% là bao nhiêu? Là một phần vạn." Minho dựa vào ban công, nhìn ra hồ nước xa xa, cha hắn cố chấp phiền phức, hơn hai mươi năm cuộc đời hắn, luôn không ngừng tẩy não hắn "Alpha kết hợp với Omega là rất quý giá".

Nhưng khiến ông ta kinh ngạc lại là, Lee Minho cả ngày lẫn đêm đều chán ghét Omega, cố gắng không có tác dụng gì.

Hôm nay hắn muốn làm một quyết định quan trọng, cho nên vẫn cứ giảng đạo lý với người cha cố chấp này.

Minho nói: "Dưới cái nhìn của ba, một phần vạn cũng khó thực hiện hiện như đi lên trời, xác suất gặp được chân ái đời này là bao nhiêu? Ba nghĩ gặp được Omega xứng đôi là dễ? Một phần vạn có nghĩa là, trong mười ngàn Omega có một người là định mệnh, cho dù đó là nam hay nữ là đẹp hay xấu, nghĩ như vậy, có phải sẽ cảm thấy thật dễ dàng? Một vạn người rất dễ tìm? Làm ơn, ba à, đến cuối tháng trước, cả nước có 23 vạn Omega chưa đến tuổi kết hôn. Nói cách khác, cả nước có tổng cộng 23 vạn Omega có thể xem là định mệnh của con."

Minho nói chuyện với người bên kia điện thoại, hắn nói: "Nếu mỗi Alpha đều dùng quyền theo đuổi Omega này mà phấn đấu, như vậy khác gì xã hội nguyên thủy, mọi quyền lực chỉ dành cho giao phối, nhân loại tiến hóa đến bây giờ, vì sinh sản mà sống, ba không cảm thấy đáng buồn sao? Cảm ơn ba vì cho con sinh mệnh tồn tại, nhưng xin cho con sự tự do, ba phải hiểu, trên đới này dù có bao nhiêu Omega, con cũng chỉ có thể--"

Hắn quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hiểu rõ của Jisung.

Mà vừa nãy, Minho lời lẽ chính đáng phân tích Omega với tỉ lệ phần trăm biến chứng quan hệ.

Hắn giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra rất hoảng, nhanh chóng cúp điện thoại, ngoài mặt thong dong trong nội tâm rít gào.

Minho: "Jisung, tôi có thể giải thích."

(Minsung) Tiền Nhiệm Đều Là AlphaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ