|21|

96 14 0
                                    

Màn mưa làm cho từng khóm ngọc lan hai bên đường như được phủ thêm một lớp voan mỏng, hiện tại trong khuôn viên trường không có nhiều người, Doyoung mang theo máy tính chậm rì rì bước đi, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, bên trong chính là chiếc móc khóa vừa nhận được.

Điện thoại di động chợt vang lên một tiếng ngắn ngủi.

[Park Jeongwoo: Đi nhanh lên một chút.]

Doyoung khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai đôi tình nhân đang sóng vai dưới những chiếc dù nhỏ.

[Kim Doyoung: Cậu vẫn còn ở đó sao?]

Jeongwoo hồi âm bằng một tin nhắn thoại, Doyoung đặt điện thoại di động lên bên tai: "Chỉ đoán thôi, bình thường cậu đều đi rất chậm."

Doyoung mím môi, yên lặng bỏ điện thoại vào trong túi laptop.

Trái tim của cậu đập rất nhanh, đã đi một đoạn đường dài như vậy rồi mà vẫn chưa thể bình ổn lại, thậm chí còn càng ngày càng trở nên kỳ lạ.

Doyoung không có đồng ý lời tỏ tình của Jeongwoo. Cậu vẫn giống như trước kia, đầu tiên là nói một câu xin lỗi, thế nhưng khi mở miệng âm thanh lại có chút run rẩy.

Jeongwoo yên lặng chờ câu trả lời của cậu, việc này càng khiến Doyoung khẩn trương hơn, thật vất vả mới có thể nói ra được câu "Tôi tạm thời vẫn chưa muốn yêu đương".

Một câu nói đứt quãng, không có chút tự tin.

Jeongwoo bình tĩnh gật đầu, nói tôi biết, thế nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi cậu. Còn hỏi cậu, có thể không?

Doyoung không lên tiếng, cậu sợ mình mới vừa mở miệng là sẽ lập tức nói lắp.

Cuối cùng, Jeongwoo ấn vành mũ trên đầu của cậu xuống, nói đã biết, vậy tôi sẽ theo đuổi cậu.

"Anh Doyoung?"

Doyoung quay đầu lại, nhìn thấy Yeom Wonjin.

Yeom Wonjin đang đi cùng với một cậu bạn khác, có vẻ rất thân thiết.

Yeom Wonjin liếc mắt nhìn cậu, hơi sửng sốt một chút mới hỏi: "Sao anh không che dù? Với lại mặt anh... Sao lại đỏ như vậy?"

Mặt của Doyoung có hơi đỏ, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: "Có việc gì sao?"

"À, không có chuyện gì, chỉ chào hỏi anh thôi." 

Yeom Wonjin dừng lại, "Đúng rồi, lúc trước khiến anh không vui là lỗi của em, nếu đã gặp được anh thì em cũng muốn xin lỗi thêm lần nữa..."

"Không cần." Doyoung hỏi, "Choi Woong không chuyển lời của tôi cho cậu sao?"

Yeom Wonjin nở nụ cười: "Có chuyển. Em biết lúc đó anh đang rất giận, không sao đâu, anh không giận nữa là tốt rồi."

Doyoung cau mày, không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa, quay người muốn đi.

"Ấy, anh đợi một chút." Yeom Wonjin gọi cậu lại, "Em cho anh cái dù này, đừng để bị cảm lạnh."

Doyoung từ chối: "Không cần, cảm ơn."

"Không phải." Yeom Wonjin nở nụ cười, "Cái dù này là lần trước anh Kiseob đưa cho em, em cứ quên trả lại miết, cũng vừa đúng lúc, anh dùng xong thì trả lại anh ấy giùm em là được."

TREASURE - JeongDo | Tôi Thích Bạn Trai Cậu Từ Rất Lâu Rồi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ