1

852 56 1
                                    

"nếu như lần này thành công, ông trùm có khi sẽ nâng đỡ cậu lên vị trí đứng đầu một nhánh nhỏ đó."

dưới ánh đèn đường leo lắt, mặt đất bốc lên cái mùi ngai ngái cùng với cái sự nồm ẩm khó chịu sau cơn mưa. heeseung nghe rõ lời vừa rồi, không có biểu tình gì, chỉ châm một điếu thuốc.

làn khói trắng lượn lờ rồi tan dần mất hút trong màn đêm nhanh chóng làm cho lí trí anh thanh tỉnh lại.

"lần này chuyển bao nhiêu hàng?"

không biết bao lâu sau, anh mới cất giọng hỏi. mấy tên tay sai ngồi la liệt dưới đất chỉ nhìn anh.

tên to cao nhất, cũng là tên mặt sẹo, như thủ lĩnh ở đây bật cười. gã quàng tay lên vai anh, một cách thô thiển giật lấy điếu thuốc anh đang hút rồi đưa lên miệng rít một hơi.

"tưởng chú em đây không có ý định thăng tiến chứ."

"ai mà lại không. có cơ hội thì phải nắm bắt lấy, không phải sao?"

mặt sẹo cười đến khoái chí trước sự kiên định của heeseung.

"một tấn!"

anh nhíu mày nhìn gã.

"nhiều như thế..."

"không phải ma tuý, lần này là vũ khí."

heeseung thở phào một hơi thật nhẹ. một tấn đó nếu như là ma tuý thì...

"sợ à?"

"là ma tuý thì sợ đấy, còn vũ khí thì thường thôi."

"tốt! bởi vì lần trước cậu vận chuyển thành công mấy kiện hàng cấm nên ông trùm có vẻ rất thưởng thức cậu. nếu như lần này nhiệm vụ này cũng thành công thì cậu ngon đấy!"

heeseung nhìn đống lửa mà bọn nó đốt ở dưới chân, ánh mắt le lói lên một tia sáng khó nắm bắt.

lần này anh nhất định sẽ phải thành công, bằng mọi giá.

vật lộn đi lên từ cái chốn bùn lầy này không cho phép anh an phận. bất kể là cơ hội gì, chỉ cần anh làm được, anh nhất định sẽ phải nắm bắt lấy nó, hoàn thành tốt nhiệm vụ của bên trên.

ban đầu anh làm chỉ vì sống còn, vì sinh tồn nên mới phải làm. về sau, anh xem nó là mục đích sống, anh khéo léo, lại giỏi nguỵ trang. anh từ một đứa gầy gò ốm yếu trở thành như bây giờ, anh dùng cả bộ não của mình để lăn lộn trong cái giới này.

không vì mục đích gì cả...

heeseung quay về căn hộ của mình vào lúc nửa đêm, đá vội mấy túi rác đựng đầy bát đũa dùng một lần ở ngay cửa rồi tra chìa khoá vào nhà.

một căn nhà nằm trong một khu tập thể cũ, ít người để ý đến là một nơi tuyệt vời dành cho những người như anh. heeseung thấy nơi này quá tuyệt vời so với những gì anh cần. chỉ là việc ăn đồ ăn nhanh và đặt giao hàng thường xuyên làm anh thấy phiền toái.

heeseung từng nghĩ một kẻ như anh cả đời này rồi chỉ có vậy. một kẻ tay chân dính toàn bùn lầy làm sao có thể mơ ước đến cuộc sống của một người bình thường?

heejake | lần cuốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ