Kể từ ngày hôm đó, Kim Soo Hyun từ nhà cô rời đi, Kim Ji Won không còn nhìn thấy anh nữa.
Anh không còn đến tìm cô, Ji Won biết, anh đã từ bỏ rồi.
Là vì cô đã nói những lời tuyệt tình, để anh buông tay. Đây đúng là kết quả mà cô mong muốn.
Kim phu nhân rất ghét cô, chán ghét đến cùng cực, ghét cô chạy đến trường đại học tìm Soo Hyun, chán ghét đến tát cô một nhát không thương tiếc, bảo cô cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho bà, đừng để bà nhìn thấy cô lần nữa.
Bà chán ghét cô đến thế, dù hiện tại cô cố gắng trở lên ưu tú hơn, thì bà ấy cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận.
Huống chi Joon Taek trước kia đã từng nói, Gia đình Kim Soo Hyun sinh là một đại gia tộc, kiếm được một cô dâu môn đăng hộ đối với gia đình anh là việc chẳng dễ dàng.
Hiện tại cô có tiền thì thế nào, cô vẫn mãi là cô gái xuất thân thôn quê, con một gia đình nghèo khổ sống ở vùng núi hẻo lánh, không giáo dưỡng, không có tri thức, không bằng cấp.
Một người như Soo Hyun, vốn phải cùng một tiểu thư dịu dàng, đoan trang, có học thức, có nhân cách ở bên nhau.
Ở cùng cô, ngoại trừ tra tấn lẫn nhau, có gì tốt?
Tám năm trước bị ép rời xa anh, cô đã rất thống khổ, rất đau đớn, thật không tưởng tượng nếu lại chịu đựng điều đó một lần nữa, liệu cô có thể vực dậy được không.
Cô không muốn tại thời điểm yêu thương nồng nắm phải chia lìa. Tốt nhất khi còn lí trí, khi còn dừng lại được thì không nên trầm mê.
Sau hôm đó, Ji Won vẫn sinh hoạt như trước đây, đi ngủ, đọc sách. Thời gian như quay lại lúc cô chưa gặp lại Soo Hyun, bình thản, vô ưu, vô lo.
Nhưng những người xung quanh đều nhìn ra được, chị Ji Won của bọn họ rất lâu không cười, có vẻ cô ấy có điều phiền muộn.
Ngay cả nhân viên trong nhà hàng cũng nhìn ra, Joon Taek là người thân cận nhất với cô lại càng hiểu rõ. Thế là vào trận tuyết cuối cùng của mùa đông, hắn liền lấy lí do nghỉ phép chở Ji Won đi khu trượt băng.
Trên núi so với nội thành lạnh hơn rất nhiều, dù đã mặc quần áo kín mít, dày sụ, to đùng như gấu bắc cực nhưng khi vừa vào đến núi là Kim Ji Won đã run lên lẩy bẩy.
Wang Joon Taek đỗ xe vào bãi xong xuôi, xuống xe liền thấy Kim Ji Won đang rụt đầu, rụt cổ, run lẩy bẩy như bà lão 80, mặt mũi chôn kín dưới lớp mũ và khăn quàng, co rúm người đứng ở cạnh xe chờ hắn.
Joon Taek cười run người, "Có lạnh đến như vậy đâu."
Hắn đi đến phía cốp xe, chất hành lí của hai người xuống. Bọn họ dự định ở đây hai ngày.
"Đi thôi, đến khách sạn cho đỡ lạnh." Joon Taek một tay xách vali, một tay kéo Ji Won, dắt cô đi đến phía sảnh khách sạn.
"Cô chính là thân thể quá kém mới sợ lạnh đến lợi hại như vậy, tôi nhìn cô ấy à sức khỏe như bà lão 80 tuổi già yếu vậy, tốt nhất là chăm chỉ rèn luyện thân thể lên, chờ..."
Joon Taek còn chưa nói hết, đột nhiên dừng lại.
Ji Won cũng không nghĩ tới vậy mà tại đây có thể đụng phải Soo Hyun.
Soo Hyun mặc trang phục công sở nghiêm cẩn, sau lưng còn có mấy nhân viên mặc đồng phục công sở theo sau, đoán chừng là có công việc ở đây.
Joon Taek sửng sốt một chút, liền lập tức lấy lại tinh thần, cười chào hỏi: "Kim tổng a, thật trùng hợp, ngài là...đến làm việc?"
Ánh mắt Kim Soo Hyun rơi vào bàn tay vẫn đang nắm chặt tay Ji Won của Joon Taek , chỉ một giây, liền dời ánh mắt, không nhìn Joon Taek một cái, cũng không liếc mắt nhìn Ji Won một chút, trực tiếp coi hai người như không khí, bỏ qua hai người họ đi thẳng ra ngoài.
Joon Taek lần đầu bị người ta không thèm để ý, sửng sốt mấy giây, rồi liền quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng xa xa của Soo Hyun, "Mả mẹ nó, người này đúng là con mắt để trên đỉnh đầu."
Hắn quay đầu nhìn Ji Won, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Ji Won lắc đầu, rút tay ra khỏi tay Joon Taek, xỏ vào túi áo, "Anh hoàn thành thủ tục nhận phòng đi, tôi qua bên kia ngồi nghỉ một lát."
Cô đi đến khu nghỉ ở sảnh khách sạn, thả mình trên ghế salon, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Soo Hyun đã đi rất xa, rất xa, chỉ lưu lại một thân ảnh nhỏ bé xa xôi.
Anh đại khái là đến đây làm việc, chắc là sự vụ bên khu trượt tuyết.
Ji Won xuất thần nhìn thật lâu, thẳng đến khi Joon Taek gọi cô: "Đi."
"Ừm, tới đây." Cô đứng lên, đi theo sau lưng Wang Joon Taek, cùng nhau lên thang máy.
Joon Taek đặt 2 gian phòng xa hoa sát cạnh nhau, lên lầu, Joon Taek đem chìa khóa thả vào tay nàng, nói: "Chuẩn bị xong liền xuống nhé, chút nữa tôi dẫn cô đi trượt tuyết."
Ji Won ừ một tiếng, không có tinh thần gì.
Joon Taek nhìn cô một cái, thở dài, "Ji Won, nếu cô thực sự thích cậu ta đến vậy, cứ làm theo trái tim cô mách bảo đi."
Kim Ji Won buông thõng mắt, nửa ngày, khe khẽ lắc đầu, "Không có kết quả."
Cô xoay người, quẹt thẻ đi vào phòng.
Đóng cửa lại, Ji Won buông mình xuống giường, không muốn nhúc nhích. Cô mở to mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Soo Hyun, so với lần trước gặp hình như hắn gầy hơn, nhìn hốc hác, mệt mỏi hơn.
Trong lòng Ji Won bỗng có một loại cảm giác không nói ra lời, vừa bất lực vừa đè nén.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng đem hình ảnh Soo Hyun vứt khỏi trí óc.
Mới chợp mắt được một lát, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Joon Taek ở bên ngoài hô: "Ji Won, đi thôi."
"Ra đây." Kim Ji Won rời giường, với lấy chiếc áo khoác để sẵn bên cạnh, đi ra ngoài.
Nơi trượt tuyết rất nhiều người, Ji Won mặc đồ trượt tuyết, cùng đồ bảo hộ cẩn thận, chậm rãi đi theo sau Joon Taek.
Joon Taek quay đầu nhìn cô, "Có muốn tôi dạy cô trượt không?"
Ji Won chống gậy trượt xuống, chậm rãi đi, cúi đầu nhìn đường, "Tôi tự trượt được."
Ji Won bật cười: "Được rồi, vậy cố tự chơi đi, cẩn thận ngã bò ra đó."
"Biết rồi, đừng ở đây lề mề nữa."
"mẹ kiếp, cô đây là đang ghét bỏ người bằng hữu này đó hả." Joon Taek cười một tiếng, dứt khoát mặc kệ cô.
Ji Won lướt trên tuyết, nhưng hoàn toàn là thể loại mù tịt kĩ thuật, thời điểm cô lần thứ tư lồm cồm bò dậy từ đường trượt, Joon Taek cùng lần thứ tư đem cô kéo lên, đã không còn cười cợt nữa, mà chỉ muốn túm thẳng ai đó về khách sạn, "Tôi thấy cô rõ ràng là không muốn trượt, nhìn cô đi, tâm tình thì chẳng khá lên được ngược lại còn làm tổn thương thân thể."
Một bên nói, một bên kéo Ji Won xuống chiếc ghế gần đó, "Té chỗ nào, đau không?"
Ji Won lắc đầu, "Không đau."
Joon Taek nhìn cô chằm chằm một lát, "Tâm tình đã khá hơn chút nào chưa?"
Ji Won nghiêng đầu nhìn hắn, nhịn không được cười: "Anh cảm thấy thế nào, tôi té bốn lần, tâm tình sao có thể tốt lên được chứ?"
Joon Taek cũng cười lên, "Nói để tôi dạy cho thì không cơ."
Ji Won ừ một tiếng, đôi mắt nhìn ra ngọn núi tuyết trắng xóa trước mặt, giống như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau mới nói: "Trước kia, Soo Hyun nói muốn dạy tôi trượt tuyết."
Joon Taeksững sờ, nhìn cô.
Ji Won nhớ tới rất nhiều việc trước kia, cười nói với Joon Taek: "Kim Soo Hyun rất lợi hại, tưởng như cái gì anh ấy cũng tinh thông, anh ấy đọc toàn sách tiếng anh, còn biết chơi dương cầm, đánh bóng rổ cũng rất giỏi, anh ấy còn biết trượt tuyết, bơi lội, múa võ,..."
"Ji Won."
Ji Won ánh mắt như mất tiêu cự, cứ nhìn mông lung về phía trước, thấp giọng: "Những cái này, Soo Hyun đều nói muốn dạy tôi. Bởi vì tôi cái gì cũng không biết, anh ấy còn nói về sau chúng tôi còn rất nhiều thời gian, tôi muốn học cái gì, anh ấy đều có thể dạy tôi."
"Ji Won cô đừng như vậy..."
Ji Won bỗng nhiên không nói, cô cúi đầu xuống, nước mắt im lặng rơi.
Joon Taek nhìn cô, khe khẽ thở dài, lặng lẽ đưa tay xoa đầu cô: "Đừng suy nghĩ nhiều."
![](https://img.wattpad.com/cover/370651967-288-k937523.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
động tâm vì em
Fanfictiontruyện chuyển ver chưa được sự đồng ý của tác giả author: Nghê Đa Hỉ