Gian phòng tĩnh lặng đến cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, Soo Hyun lặng lẽ ôm chặt Ji Won.
Thanh âm của anh nghẹn ngào, ôm thân thể cô vào lòng cũng có chút phát run.
Ji Won, anh vẫn luôn chờ em.
Tám năm, cô không hiểu sao anh có thể kiên trì chờ một người lâu đến thế.
Tám năm đó, cô vẫn cố gắng quên anh, cố gắng sống thật tốt, cố gắng trở thành một người con tràn đầy năng lượng, vui vẻ, cô thậm chí nghĩ đến việc gặp gỡ người đàn ông khác, thử nhường vị trí mà Soo Hyun đã chiếm hữu suốt bấy nhiêu năm, nhưng cuối cùng chỉ là thất bại mà thôi.
Cô cố gắng một mực quên anh, cố gắng xóa tên anh khỏi cuộc đời mình. Nhưng Kim Soo Hyun nói, anh vẫn luôn chờ cô.
Không biết cô đang ở nơi nào? Không biết cô đã có người yêu chưa? Không biết có phải cô đã sớm quên anh rồi không? Cứ một mình một người đợi cô trở lại.
Ji Won nghĩ đến những lời Ji Eun nói, Soo Hyun hằng năm đều đến Jeju một thời gian, anh ở đó chờ một người quay về, anh nói cô nhất định sẽ quay về bên anh.
Ji Won cúi đầu, yết hầu đau nhói không nói ra lời.
Cô không biết nên nói gì? Kim Ji Sung nói là Kim Soo Hyun hại cô, nhưng thực tế, là cô nhu nhược, yếu đuối, tự ti làm tổn thương Soo Hyun.
Nếu không phải tại cô, những năm nay có lẽ anh đã sống thật tốt, sẽ cùng một cô gái xứng đáng với anh ở bên nhau, bây giờ nói không chừng đã kết hôn rồi, sẽ không phải lẻ loi đơn độc, vò võ chờ cô 8 năm trời.
Đây không phải là kết quả cô muốn. Lúc trước cô chọn rời đi là hi vọng anh có thể sống tốt hơn, mà không phải cùng một cô gái không đáng như cô ở cùng một chỗ.
Ji Won trong lòng rất khó chịu, nước mắt dâng lên nặng trĩu mi.
Cô không biết nói gì, trong lòng rối loạn.
Cô muốn xoay người ôm chặt anh, mặc kệ mọi thứ, cứ như vậy cùng anh bên nhau mãi mãi. Nhưng lý nói cô phải cứng rắn, phải cự tuyệt sự ấm áp, dịu dàng ấy.
Kim phu nhân sắc mặt nghiệm nghị, buông những lời cay nghiệt khi đó. Tấm chân tình này của bọn họ, sẽ không có người đồng ý, ủng hộ.
Tám năm này cô đã trải qua không ít đau khổ, cay đắng, trái tim vì thế mà không còn đủ dũng khí nắm lấy tay anh lần nữa rồi.
Cô cắn răng, nuốt nước mắt vào trong. Rốt cuộc cũng bình ổn được cảm xúc, cô nhẫn tâm gỡ tay Soo Hyun ra, xoay người, nhìn anh nói: "Đi ngủ sớm đi, đã muộn rồi."
Cô quay người muốn đi, Soo Hyun cầm chặt cổ tay cô.
Cô quay đầu lại: "Kim Soo Hyun!"
Đôi mắt Soo Hyun đỏ ửng, cố chấp nhìn cô, từng chữ, từng chữ, thanh âm nghẹn ngào đến run rẩy: "Ji Won, em nói đi, tám năm nay, em có bao giờ nhớ đến anh không?"
Ji Won đau đến nghẹn thở, cô nhìn anh lạnh nhạt nói: "Cái này có quan trọng không?"
Soo Hyun gật đầu: "Rất quan trọng."
Ji Won nhìn anh thật lâu, cố nén nước mắt, lắc đầu.
Soo Hyun thân thể chấn động, khó có thể tin nhìn cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ bừng, cơ hồ muốn khóc.
Ji Won chịu đựng cảm giác đau xé lồng ngực, ép buộc mình nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí mang theo một tia trào phúng, "Soo Hyun, anh thật ngốc."
Soo Hyun buông tay cô, bờ môi run rẩy, muốn nói cái gì, yết hầu lại nghẹn lại đến mức không thể phát ra âm thanh gì.
Qua thật lâu, anh rốt cục gật đầu, bờ môi giật giật, trầm thấp phát ra một tiếng, "Anh hiểu..."
...
Ji Won đứng ở phòng khách, nhìn Kim Soo Hyun từ trên lầu đi xuống.
Anh đã thay quần áo. Ji Wonđứng ở giữa phòng khách, nhìn anh, "Anh muốn đi sao?"
Soo Hyun ừ một tiếng, không nhìn cô. Anh đến bên ghế sofa, khom người cầm áo vest lên, sau đó trực tiếp đi ra cửa. Ji Won vô thức đi theo anh.
Soo Hyun thay xong giày chợt nhớ tới cái gì đó, từ trong túi quần lấy ra ví tiền, lấy vài đồng trong túi rút ra, quay đầu đặt ở trên tủ giày, nói với Ji Won: "Cám ơn em đã mua quần áo giúp anh."
Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không nhìn Ji Won.
Cửa phòng đóng lại trong chớp mắt, Ji Won nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.
Bi thương, uất ức, tủi thân cứ thế dâng trào, cô không khống chế được nữa ngồi xổm xuống ôm lấy thấy thể khóc đến toàn thân run rẩy, ngửa đầu nhìn trần nhà, nước mắt từ đôi hàng mi không ngừng tuôn xuống.
Phật nói tâm địa thiện lương sẽ đạt được hạnh phúc, thế nhưng vì cái gì mà cô luôn cố gắng sống tốt, bao dung mọi thứ mà vĩnh viễn không được thiện đãi.
...
Soo Hyun không đi tìm Ji Won nữa, anh bắt đầu đặt mọi tâm tư dồn vào công việc.
Anh trở nên trầm mặc hơn, ngoại trừ những việc bắt buộc phải đi xã giao, bằng không cả ngày anh không nói lời nào.
Khi không có việc, anh lại hút thuốc, rồi nhìn về một phía ngẩn người.
Park Sung Hoon không rõ, vì lý do gì anh không oán, không hối hận vì chờ Kim Ji Won tám năm, bây giờ vất vả lắm mới tìm về được, lại từ bỏ.
Hắn rốt cuộc vào một ngày không nhịn được nữa hỏi Kim Soo Hyun: "Không phải cậu đã đến tìm Kim Ji Won rồi sao? Sao giờ lại đến tình trạng này?"
Một phòng đầy mùi thuốc lá, chỉ có ánh đèn đọc sách lóe sáng leo lắt trên bàn.
Soo Hyun ngồi sau ghế sofa, hơi gập lưng, cả người anh như chìm vào bóng tối.
Trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc.
Anh hút thuốc, cúi đầu, thật lâu không nói gì.
Park Sung Hoon nhìn anh hóa thành dạng này, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy Soo Hyun của hiện tại so với Soo Hyun của 8 năm trước còn bết bát, chật vật hơn.
Hôm nay hắn đến công ty, thư ký của Soo Hyun nói cho hắn biết, Kim Soo Hyun cả ngày không ăn cơm, như hóa mình đồng da dắt, bật chế độ robot công việc, làm việc quần quật, không ăn, không ngủ.
Hắn nhìn cái gạt tàn chất đầy thuốc, rốt cuộc nhịn không được, "Mẹ khiếp, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao! Nếu cậu thích ngày mai tôi liền tìm cho cậu, dáng dấp giống Kim Ji Won, để cậu muốn làm gì thì làm, muốn chỉnh thế nào thì chỉnh!"
Soo Hyun rốt cuộc đưa mắt lên, nhìn hắn một cái.
![](https://img.wattpad.com/cover/370651967-288-k937523.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
động tâm vì em
Fanfictruyện chuyển ver chưa được sự đồng ý của tác giả author: Nghê Đa Hỉ