Ông Trần nhìn thấy Uyên Linh trở về liền ra dấu cho dì Han đem thức ăn ra cho em.Uyên Linh ngồi xuống sofa ngay ngắn, nhìn ông Trần đang mân mê mấy viên kim cương trên tay.
Em cầm lấy một viên xoay tới xoay lui, viên kim cương dưới ánh đèn sáng chói. Uyên Linh buộc miệng nói. - Ba, hay tôi lấy một viên làm móc khoá tặng Thu Phương?
Ông Trần nghe thấy liền xanh mặt giật lại, cất tất cả vào hộp rồi nhìn con gái mình. Kim cương mà nó làm như hột me hột mít gì vậy, muốn cho liền cho ? Nếu ông không cất e rằng Uyên Linh chắc chắn sẽ làm thật. Ông lắc đầu - Con yêu đến điên rồi.
Dì Han đem ra cho em một bàn đồ ăn thịnh soạn, có rau củ quả, hải sản và thịt bò.
Uyên Linh gác chân lên ghế bắt đầu ăn, ăn như hổ đói. Nhưng chợt nhớ ra lời Thu Phương nói liền trầm mặc nhìn ba mình. - Tôi muốn đi làm ở nhà hàng.
Uyên Linh nghĩ, Thu Phương cũng chỉ nói là kêu em đi tìm việc, cũng không nói là việc gì, vậy em làm chung chỗ với Thu Phương, có thể ngắm chị mỗi ngày, còn tốt hơn là ngày nào cũng rình rập ngoài công viên. Sao trước giờ Uyên Linh không nghĩ ra ta ? Uyên Linh thầm khen Thu Phương đúng là cực phẩm thông minh, con của bọn họ sau này chắc chắn phải thừa hưởng IQ của Thu Phương .
Đám đàn em nếu biết được Thu Phương chỉ mới kêu em đi làm mà em đã tính tới chuyện có con với người ta, họ nhất định cười thối mũi em.
Ông Trần nghe em đề nghị liền vui vẻ. - Con chịu tới nhà hàng làm thật sao ? Được, ba chuyển quản lí đi tới chi nhánh khác, con vào thay thế.
- Không, ai lại thèm chứ ? Tôi không muốn chị ấy biết tôi là con của ba, tôi muốn chị ấy yêu tôi thật, không muốn chị ấy khó xử khi biết tôi là con của ông chủ. - Uyên Linh gặm thịt, miệng mồm cũng lấm lem. Nếu em thích quản lí thì đã làm lâu rồi, đâu phải tới bây giờ mới lên tiếng ?
Ông Trần khinh bỉ trong lòng, ông là cha em, ông năn nỉ gãy lưỡi em cũng không đồng ý, bây giờ chỉ vì muốn tiếp cận Thu phương mà chấp nhận đi làm, thật tức hộc máu.
- Vậy con muốn làm gì ?
- Cái gì cũng được.....- Uyên Linh lau mồm, việc gì mà chả được, ở bên cạnh Thu Phương là được. Cho dù hốt rác hay chà toa lét cũng được.
Ông Trần dĩ nhiên không thể để con gái làm việc nặng nhọc.
Uyên Linh trước kia căn dặn ông chiếu cố Thu Phương, ông cũng đã cho nhân viên ở nhà hàng để ý chị giùm, lương cũng cao hơn người khác một chút.
Bây giờ đến Uyên Linh muốn đến nhà hàng làm, ông suy nghĩ, không biết con gái ông có quậy tan tành chỗ đó không nhỉ ?
Bất quá ông sẽ sắp xếp cho Uyên Linh một chân chạy bàn ở đó, cho em bưng bê mấy thứ nhẹ nhàng.
Nhưng Uyên Linh cũng rất tốt bụng và nhiệt thành với bạn bè. - Cho tụi Diệp Anh làm nữa, rửa chén, lau sàn, quét dọn gì đó...
[ Diệp Anh, Tú Quỳnh, Diệu Nhi, Lan Ngọc, Nguyên Hà ở nơi nào đó : ???? Ai mượn ? Là ai mượn ? Những lúc như thế này không cần nhớ đến đồng đội đâu Uyên Linh , chị hãy xem bọn tôi là cát bụi cũng được mà ]
BẠN ĐANG ĐỌC
CRUSH, CHỊ ĐỂ Ý ĐẾN TÔI ĐI ( Thu Phương-Uyên Linh )
FanfictionTruyện được cover. Tác Giả: TranNguyen140499 DROP.