02.

28 5 0
                                    

Vào mùa hè năm 2012, bố tôi đánh nhau với một người trong nhà máy và bị mù một mắt. Ông ta bị đưa đến trại giam hơn mười ngày.

Sau khi ra khỏi trại, ông ta bị mất việc nên phải trở về Busan.

Ông ta ở nhà suốt mùa hè, và thói quen hàng ngày của ông ta là uống rượu đến say khướt rồi phát điên.

Sau khi uống say, ông ta trở nên điên cuồng và lao vào đánh mẹ con tôi.

Bố tôi vốn nóng nảy, trước đây vì ông ta vắng nhà quanh năm nên mỗi lần xin tiền ông ta chỉ gọi điện cho mẹ tôi.

Nhưng mùa hè năm ấy, một mặt ông buồn bực vì bị mất việc, mặt khác ông luôn nghi ngờ mẹ tôi ở nhà lén lút ngoại tình nên ông ta kéo tóc mẹ tôi và đánh đập bà rất dã man.

Thậm chí, ông ta, một người đàn ông trung niên nặng hơn 80 kg, còn ngồi lên đầu mẹ tôi, kéo tóc và tát rất mạnh.

Khi tôi cố gắng ngăn cản ông ta, tôi cũng nhận được những cú đánh và cái tát tương tự.

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người phụ nữ trước một người đàn ông trung niên nặng hơn 80kg là rất lớn.

Có lần mẹ tôi đệ đơn ly hôn, bố tôi đã chế nhạo, sau đó ông ta cầm con dao làm bếp đến nhà bà ngoại để dọa chém bà.

Lúc đó bà tôi đã hơn bảy mươi tuổi và đã quá già yếu, thậm chí không thể đi lại được.

Bố tôi điên đến mức có thể làm mù mắt một đồng nghiệp của mình. Tôi không nghi ngờ gì nếu ông ta thực sự làm điều đó.

Lúc đó, mẹ tôi đã ôm chân bố tôi và van xin ông ta rất nhiều, nói rằng mẹ sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa, bố tôi mới đặt con dao làm bếp xuống.

...

Mùa hè năm đó thật đen tối, khoảng thời gian tuổi thanh xuân mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại.

Tôi nhìn tờ giấy note, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại và lấy nó ra.

Khi mở mắt lần nữa, tôi đã đứng trước cửa phòng học lớp 1.

Đã đến giờ ăn tối, trong lớp mọi người đều đã đi ăn, chỉ có Jungkook yên lặng ngồi ở chỗ ngồi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh hoàng hôn chiếu vào phòng học qua lăng kính, phả lên người cậu, tạo thành bóng cô đơn trên mặt đất.

Nghĩ đến cậu đã vui mừng thế nào khi tôi quay lại mấy lần trước đó, tôi cảm thấy trong lòng như bị thắt lại nên tôi nhẹ nhàng gọi tên cậu.

"Bạn học Jeon."

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của tôi, như thể cậu đang kìm nén cảm xúc nào đó.

Tôi để ý thấy mắt cậu đỏ hoe, chắc cậu vừa khóc.

Có phải vì tôi không?

Cậu bước đến gần tôi, nhìn xuống trán tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ đau khổ và thương cảm.

Cậu đưa tay ra như muốn chạm nhẹ vào trán tôi nhưng lại nhanh chóng đặt tay xuống ngay trước khi chạm vào, vành tai thì đỏ bừng.

• Jeonrosie • Tâm nguyện của anh là gặp được emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ