CHƯƠNG 3 - HOA HỒNG

111 15 0
                                    


Như mọi khi, ca tối tại cửa hàng tiện lợi bắt đầu lúc 18h. Mẫn Tích thơ thẩn đứng nơi quầy thu ngân kèm một tiếng thở dài.


"Gì đây? Cậu chưa ăn tối à?"

Cô gái trẻ với nét xinh đẹp mỉm cười, nhăn mày trước sự bỏ bê bản thân của nó.


"À, tớ ăn trưa rồi, tý nữa giảm giá tớ sẽ mua về"


"Biết gì không? Tớ vừa nhận tiền tuần đấy, nên hôm nay tớ đãi, cậu cứ ăn đi"

Người bạn chung ca làm này tên Thanh Nhã, một người cực kỳ thân thiết, nắm rõ về cả gia đình và khoảng nợ mà nó đang một mình gánh trên vai, nên hết lần này đến lần khác, đều lo lắng và nhắc nhở nó ăn uống đúng bữa.


"Thôi nào, cậu đãi tớ nhiều quá rồi đấy, tớ chưa đói mà"

Nó ngại ngừng lên tiếng từ chối, vì sự thật như cách nó trình bày, chưa bao giờ nó có cơ hội đền đáp những ngày tháng được đãi ngộ từ cô.


Nhưng vừa xong thì bụng dạ đã réo inh ỏi khiến mặt mày nó đỏ gay.


"Yên tâm mà ăn đi, tớ có ghi lại hết rồi, sau này giàu thì trả tớ sau cũng được"

Thanh Nhã cười lớn đánh vào lưng nó, quả thật đối với tiền bạc sẽ làm cho mối quan hệ trở nên nhạy cảm, nhưng cô nghĩ, Mẫn Tích thực sự là một người bạn tốt bụng nên chẳng tiếc chút tiền để có thể giúp đỡ.


"Cậu nhớ phải ghi nợ đàng hoàng đấy nhé"

Nó đói, rẩt đói, với lịch hoạt động dày đặc cả ngày khiến nó như thể ngất xỉu đến nơi vậy.


Dù sáng nay chẳng làm gì nhưng số tiền đó nó đã nhanh nhẹn nhét vào nơi bí mật để gom đủ mười triệu trả cho tên đòi nợ Minh Hùng.


Nấu nhanh một tô phở ăn liền, nó ám đảm ngắm nhìn qua khung cửa kính trong suốt, bầu trời đen nhẻm, như cách ông trời ban phát cho nó một cuộc sống đầy đau thương.


Nghĩ đến khoảnh khắc từng người thân thuộc rời khỏi, trái tim cứ vô thức cứa một đường sâu hoắc khiến nó bất giác ôm lấy ngực, chua xót nhìn nhận, nếu cả ông và em gái mà bản thân cũng không bảo vệ được nữa thì nó có xứng đáng tồn tại ở cái thế giới khắc nghiệt này hay không?


Mỗi khi đưa đến vị ngon lành từ thức ăn chạm vào lưỡi, nước mắt nó như muốn rơi rớt không ngừng, cố kìm nén, chẳng phải còn tương lai phía trước đang chờ đợi đó thôi, dù rằng sẽ đi sau người khác rất nhiều bước.


Đột nhiên điện thoại rung trong túi quần, nó hít một hơi thật sâu như nuốt ngược buồn bã vào sâu tiềm thức.

│GURIA│MỘT ĐỜINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ