Lingling nghi hoặc mà quay đầu nhìn orm.
Orm cong ra một nụ cười, như một đứa nhỏ hiểu việc, hỏi: "Dì lingling, còn chuyện gì cần con làm không?"
Lingling nhìn đồ vật xung quanh bồn rửa một lúc, cuối cùng cong môi cười đáp: "Hình như không có gì cần con giúp nữa rồi. Trong phòng bếp khói dầu nhiều, con đi ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi một lúc đi.".
Orm cười cười, cô không trả lời mà chạy ra nhà bếp như một làn khói. Lingling thư thái nở nụ cười, cho rằng orm đồng ý đề nghị của mình. Suy cho cùng thì vẫn là đứa nhỏ ham chơi thôi.
Nhưng không ngờ, chỉ chốc lát sau, orm lại quay về, còn xách theo một cái ghế nhỏ đặt ở cửa nhà bếp. Cô tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn lingling, môi hồng răng trắng, cười một nụ cười sạch sẽ đáng yêu lại trẻ trung: "Con ngồi ở đây nói chuyện với dì nhé, không thì một mình dì buồn chán lắm."
Lingling hơi ngây người một lát, chốc sau ý cười lại tràn đầy trong đôi mắt. Nàng không từ chối ý tốt của orm mà đáp ứng: "Được".
Người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp này, tuy rằng bao giờ cũng có nụ cười dịu dàng trên mặt, trông rất thân thiết, hiền lành, bình dị lại gần gũi, nhưng dường như có mấy lúc, khiến người ta cảm thấy xa cách, khó có thể tiếp cận.
Orm khẽ dựa vào lưng ghế, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chăm chăm bóng người của lingling trong đầu bỗng nhiên hiện ra một câu: "Lâu ngày dài tháng, rõ lòng người"
Trên khuôn mặt trắng nõn rực rỡ của thiếu nữ dần dần có ý cười long lanh tỏa ra, cô thoải mái nghĩ rằng: Đúng vậy, cô còn một quãng thời gian rất dài để chung sống với lingling, nó đã đủ khiến cô từ từ hiểu rõ lingling rồi.
Dù rằng, cô còn không biết, tại sao cô lại đầy lòng hiếu kỳ với lingling như vậy.
Sau nửa giờ, thức ăn ra lò. Bàn lót xám nhạt, đĩa sứ hoặc màu trắng hoặc màu xanh nhạt chứa đựng thức ăn đẹp đế ngũ sắc. Lingling bố trí bàn ăn như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, orm âm thầm líu lưỡi.
Lúc ở siêu thị, lingling đã chu đáo hỏi orm thường ngày thích uống đồ uống gì, khi nhận được đáp án của orm xong, thì nàng tức khắc mua về một thùng nước dừa đề dự sẵn. Bây giờ chưa gì đã có đất dụng võ rồi.
Mà bản thân lingling thì lại lấy một chai rượu đỏ trong tủ rượu ở quầy bar ra, đệm thêm một ly để cao sáng long lanh.
Lúc nhìn thấy chai rượu đỏ trên tay lingling, hai mắt orm liền bắt đầu tỏa sáng, dáng vẻ như nóng lòng muốn thử. Bình thường ở nhà, cha mẹ gần như là tối ngày nào cũng uống một ly rượu nhỏ rồi mới ngủ, thế nhưng, đối với orm thì họ lại không cho phép cô uống một giọt rượu trừ khi sau này cô trưởng thành. Nhưng mà, thường thì phụ huynh càng không cho con họ làm cái gì thì con họ lại càng muốn làm thế ấy.
Định luật đó, tình cờ cũng được áp dụng với orm. Chẳng hạn như, orm vô cùng tò mò đối với rượu đỏ, cô cực kỳ muốn nếm thử nó. Bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế tàn khốc của bà kornnaphat rồi, trước mắt là lingling dịu dàng thân thiện, orm cảm thấy cơ hội ngàn năm một thuở của mình đã đến rồi.
Khi hai người ngồi vào chỗ, lingling liền lập tức dùng đũa chung gắp một cục sườn xào chua ngọt cho orm, nàng nhướng mày khẽ cười, nói: "Vừa mới xào ra lò xong thì con đã kêu thơm rồi suýt nữa là thò tay bắt ăn rồi. Này, bây giờ nếm đi, xem mùi vị như thế nào."
Orm ngại ngùng mà le le lưỡi, cô cầm đũa kẹp sườn, miệng cắn một cái. Độ lửa vừa đủ, thịt tươi và mềm, không quá dai, cắn một hớp thì nước sốt tràn ngập trong miệng.
Orm vừa cắn thịt, vừa nhịn không được gật đầu lia lịa, giọng không rõ ràng mà khen ngợi: "Ngon quá..."
Lingling thấy thế, mắt mày không khỏi cười cong cong, mèo con tham ăn....
Orm hởi lòng hởi dạ gặm xong hai cục sườn, đợi cô tạm nghỉ lấy sức, lingling mới giơ ly rượu, hơi nghiêng về phía trước: "Orm, chào mừng con đến đây."
Con ngươi đen lung linh của orm khẽ xoay, nhìn ly rượu đỏ của lingling, rồi lại nhìn ly nước dừa của mình, cô trề trề môi, đòi hỏi: "Con cũng muốn uống rượu đỏ, cạn ly bằng nước dừa hông có một chút thú vị nào hết."
Lingling cười nhẹ, từ chối: "Không thể, con còn nhỏ, uống rượu không tốt."
Cá nhân lingling thật ra cảm thấy uống chút rượu nếm. thử mùi cho thỏa lòng tò mò thôi thì cũng không có gì, nhưng bà kornnaphat trước đó đã đặc biệt căn dặn nàng một vài chuyện về orm, có một chuyện trong đó là không thể để cho orm uống rượu. Lingling đã đáp ứng bà kornnaphat rồi thì cần phải có trách nhiệm quản orm.
Orm hơi nhíu mày, nhìn lingling, bỗng nhiên cô sầm mặt, nghiêm túc nói: "Dì lingling, chúng ta làm một cái giao ước đi.".
Lingling nghe vậy buông xuống ly rượu trong tay, nhẹ nhàng cười bảo: "Con nói thử xem."
Orm nhướng mày, ánh mắt sáng óng ánh, cô thành khẩn bảo: "Gác lời của mẹ con sang một bên, xem con là một con người có nhân cách trưởng thành độc lập, làm bạn với con. Trong phạm vi hợp lý, chúng ta bảo toàn việc riêng tư của đôi bên. Ví dụ như con sẽ không tiết lộ ngày thường dì làm việc thế nào, thời gian nào nhàn rỗi hay thân thiết với ai, dì cũng không được tiết lộ con có người yêu chưa hay quen bạn thế nào. Chuyện của chúng ta thì tự chúng ta xử lý, có xung đột gì xảy ra thì chúng ta sẽ giải quyết nội bộ với nhau. không liên quan gì đến người thứ ba là mẹ con. Thế nào?"
Mắt lingling tỏa sáng, vẻ mặt chợt lóe lên nét kinh ngạc và tán thưởng. Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng bảo: "Orm, con khiến dì rất kinh ngạc, Dì đáp ứng con."
Trên gương mặt ngây ngô sáng rỡ của orm, có chút kiêu ngạo của người thiếu niên không giấu đi đâu được. Mặt mày cô tràn đầy về thoải mái, mang theo chút đắc ý và gian xảo hỏi lại lingling: "Vì thế, đây xem như là giao ước của hai người có nhân cách trưởng thành độc lập đúng không?"
Lingling do dự một lúc, nói: "Coi như thế đi."
N'orm tiếp tục tiến lên, vẻ mặt phấn khởi: "Nếu đều là người trưởng thành độc lập rồi, vậy thì phải có hành động của một người trưởng thành độc lập, vì giao ước của chúng ta. chúng ta uống rượu đỏ cụng ly chúc mừng nào."
.
end chap