Bệnh viện LingOrm
Phòng giáo sư LingLing Sirilak Kwong
Không khí trong phòng vô cùng nặng nề và căng thẳng, bốn bác sĩ thực tập mồ hôi ứa ra như tắm, hai bàn tay lạnh đan chặt vào nhau, đầu cuối gầm xuống không dám ngước lên, lần này gây hoạ lớn còn dưới sự chứng kiến của giáo sư LingLing Kwong tuyệt nhiên không thể biện minh. LingLing đột nhiên đứng bật dậy, đảo mắt một lượt nhìn bốn người trước mặt, ánh mắt sắc lạnh, khiến bốn người họ một phen thót tim.
"Các cậu kiểm tra bệnh nhi kiểu gì vậy hả? Các cậu thừa biết da trẻ nhỏ rất dễ nhiễm trùng sau phẫu thuật mà, nói tôi nghe ai đã tự ý cho người nhà thuốc bôi da mà không có sự cho phép của tôi?" Cô tức giận ném tập hồ sơ xuống đất.
"Thưa... Thưa giáo sư bọn em đã cùng thảo luận về thuốc kháng sinh ạ!"
"Các cậu nghĩ rằng mình giỏi thì muốn làm gì cũng được sao? Tôi phạt các cậu may bụng một trăm con ếch mỗi người thời hạn là một tuần. Sau đó làm báo cáo năm mươi trang về thuốc kháng sinh cho tôi." Cô hạ thấp giọng.
"Chúng em biết rồi thưa giáo sư"Cả bốn bác sĩ đồng thanh rồi chạy ra khỏi phòng, ai cũng sợ xanh mặt, đối với họ giáo sư LingLing Kwong chính là người đáng sợ nhất khoa. Bọn họ ra khỏi phòng được một lúc, LingLing mới ngồi xuống ghế chau mày bóp trán, bộ dạng rất vô cùng mệt mỏi, hai mắt thâm quần bị che dưới lớp kính cận, khuôn mặt hốc hác, cả người gầy đi rất rõ. Đảo mắt đến chồng hồ sơ trên bàn cô thở hắc ra, cô đứng dậy thu gom hết vào túi xách, vừa lúc Ying đi vào, nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô liền hỏi.
"Này lại có chuyện gì vậy tên kia?"
"Không có gì! À mà hôm nay tớ không có ca trực, chỉ cần kiểm tra vết thương của bọn trẻ một chút rồi về, cậu báo lại với y tá trưởng của cậu nếu có vấn đề gì thì báo cho tớ ngay!" Ling vỗ vai Ying rồi ra ngoài.
"Biết rồi!" Ying nhìn theo bóng lưng Ling lắc đầu ngao ngán, bao nhiêu năm vẫn khó tính như vậy...
********
Phòng điều trị sau phẫu thuật.LingLing cẩn thận kiểm tra vết mổ và sức khoẻ của từng bệnh nhi, sự ân cần diệu dàng ấy của LingLing chỉ có thể thấy được khi ở cạnh bọn trẻ. Đối với khoa nhi giáo sư Ling Ling Sirilak Kwong chính là một bác sĩ thiên tài, nổi tiếng khắc khe không khác nào ác ma bệnh viện. Còn trong con mắt của bọn trẻ thì bác sĩ LingLing như thiên sứ, như hiệp sĩ, lúc nào cũng trưng ta nụ cười ấm áp ngọt ngào.
"Nếu cảm thấy ngứa vậy là em sắp được về nhà rồi đó, Wasinu ráng chịu, đừng gãi nhé!" Cô đáp trả thằng bé bằng một nụ cười và cái xoa đầu hết sức thân thiết.
Bước ra khỏi phòng bệnh LingLing như một người khác, trước mặt người ngoài cô rất ít thể hiện cảm xúc. Kết thúc buổi kiểm tra, cô đưa tay lên xoa vai, xoa cổ rồi trở về phòng làm việc. Thay áo blouse ra cô lấy túi xách rồi về thẳng nhà, suốt một quãng đường lái xe còn không thèm cười một cái, đầu óc chỉ nghĩ tới hồ sơ bệnh án.
Sau khi tắm xong LingLing ngồi ngay vào bàn làm việc và xem lại một loạt các bệnh án của hôm nay, xem được một lúc cô ngủ gật luôn trên bàn lúc nào không hay, khi tỉnh dậy cũng đã hơn 11h tối, bụng đói cồn cào làm LingLing thấy hơi khó chịu nên cô ăn tạm bánh mì mua lúc trên đường về rồi lại ngồi vào bàn tiếp tục xem bệnh án. Ngoài thời gian bận rộn ở bệnh viện, thời gian ở nhà của LingLing cũng không rảnh rỗi mấy, không có bệnh án thì cô sẽ lao vào nghiên cứu các phương pháp chữa bệnh mới, máy móc và thiết bị hiện đại, các loại thuốc vừa đoạt giải. Nói chung cuộc sống của Ling Ling Sirilak Kwong ngày qua ngày cứ như vậy lập đi lập lại vô cùng buồn chán.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LingOrm] Tình Cờ Hai Ta Giặp Lại Nhau
Romance"If it is destiny, then love will find its way to us."