2

46 8 0
                                    


Chuông hết giờ vang lên, ai cũng than đề thi Toán quá khó.

"Điên rồi, có phải thi thật đâu mà ra đề khó ớn!"

"Má, tớ tính không ra hai câu cuối luôn, trời đất ơi, khó muốn chết."

"Ha ha, thôi đừng nói nữa, ông đây còn chưa kịp đọc đề ba câu cuối nè. Bộ thầy cô ra đề không thấy quá đáng hay sao!"

...

Đây chỉ mới là tiếng than thở của phòng thi số 1 thôi, đợi đến khi tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc, lục tục quay về lớp thì nội dung than thở càng khuếch đại.

Ami không tham gia những cuộc thảo luận đó bởi vì cô thấy mình thi rất tốt, nếu nói thật thì sẽ bị người ta ghen tị, còn nếu nói dối thì sẽ bị người ta mắng dối trá khi có kết quả.

Đã có kinh nghiệm, cô quyết định không tham gia bất cứ hình thức thảo luận nào. Tờ đề thi của cô hoàn toàn sạch sẽ, chỉ sợ còn không nhớ mình đã chọn đáp án nào, nếu có ai tìm cô đối chiếu, chỉ cần nói là mình quên rồi thôi.

"Ami, câu cuối cậu chọn gì thế? Là C đúng không?"

"Tớ quên rồi, tớ không ghi lại đáp án."

"Gì cơ, cậu không ghi lại đáp án á? Haiz, thôi, cậu không nhớ cũng không sao, đằng nào cậu chẳng được điểm cao."

...

Ami là học sinh rất kỳ lạ.

Điểm Khoa học tự nhiên bình thường, Văn cũng không quá giỏi, nhưng lúc nào tổng điểm ba môn Toán, Văn, Anh cũng cao giúp cô đứng vững trong top 20. Vì thế, mỗi lần thi ba môn này xong, có vô số người muốn đối chiếu đáp án với cô.

Thừa lúc mọi người đang nhiệt tình tham gia đại hội than thở và không chú ý tới mình, Ami nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi chuồn ra khỏi phòng học, đi tới lớp 11A18 tìm Jang Sunmi.

Jang Sunmi là bạn học cấp hai của Ami, nhà cả hai ở cùng khu dân cư, vì vậy, tuy hồi cấp hai, hai người không thân nhau lắm nhưng sau khi lên cấp ba, do cùng đường nên nhanh chóng thiết lập mối quan hệ cùng nhau tan học sau giờ tự học buổi tối.

Ami nhanh nhẹn bao nhiêu thì Jang Sunmi lề mề bấy nhiêu, cô nàng thu dọn sách vở rất chậm chạp. Về cơ bản, mỗi tối, Ami đề đi ba tầng lầu để lên lớp 11A18 ở tầng 4.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc Ami tới cửa lớp 11A18, đúng lúc Jang Sunmi cũng thu dọn xong, cô nàng cười tươi roi rói với cô, nhanh chóng chạy ra:

"Ami Ami, hôm nay tụi mình đi ăn khoai tây chiên nhé? Tớ thèm cả hè này rồi! Mẹ tớ cứ canh chừng, không cho tớ đi mua."


"Ừ, tớ còn muốn trà sữa gạo của hãng Tiểu Bạch Thỏ nữa."

"Uống trà sữa buổi tối, cậu không sợ béo hả?"

"Không thêm đường là được mà."

"Hí hí, vậy tớ cũng uống!"

Giữa nữ sinh, chủ đề trò chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.

Khi các cô ôm túi khoai tây nóng hổi chờ mua trà sữa, đề tài nói chuyện đã qua tới diễn viên.

"Chậc chậc, idol A thần thái ghê."

"Đúng đó."

Ami vừa nhai khoai tây vừa cảm thán nhan sắc của ảnh hậu. Sau đó nghĩ tới một chuyện, cô gõ bàn:

"À nè, hôm nay tớ gặp một nam sinh giống idol A lắm."

"Cậu nói gì cơ, nam sinh á? Uầy, con trai mà giống idol A chắc ẻo lả lắm."

"Không ẻo lả đâu, đẹp trai lắm. Ờ, thật ra cũng không giống lắm, nhưng cứ có cảm giác giống giống thế nào ấy, nhất là đôi mắt, cũng có nốt ruồi lệ nữa, y chang luôn."

"Cậu gặp ở đâu?"

"Phòng thi, ngồi sau tớ."

Ami nhận lấy ly của mình, sóng vai cô bạn đi ra khỏi tiệm trà sữa.

"Cậu bạn Song Hoon đó cứ như thần í, đề Toán khó thế mà chưa tới một tiếng đã làm xong, lại còn nộp bài sớm nữa chứ, thầy giám thị nói sẽ trừ hai mươi điểm nhưng cậu ta vẫn cứ nộp, bao ngầu luôn."

Jang Sunmi nhăn mặt: "Tớ nghe nói phòng thi số 1 có đứa trâu bò nộp bài sớm, đứa đó tên là Song Hoon hả?"

"Tớ không chắc lắm." Ami nhíu mày, ngập ngừng, "Tớ nhớ lúc xem bảng điểm thì người xếp sau tớ tên là Song Hoon."

"À, vậy thì chưa chắc, có khi Song Hoon đăng ký học ban xã hội, vậy thì người xếp thứ mười tám, mười chín gì đó được đẩy lên thay."

"Ờ ha, cậu nói có lý."

"Đúng không đúng không?"

... Giả vờ đúng vậy.

Giữa bạn bè, có những chủ đề không thể chia sẻ với nhau, vì thế, dẫu hai người đều biết rõ cậu bạn đó chắc chắn không phải là Song Hoon nhưng giờ phút này, cả hai đều vô cùng ăn ý giả ngu.

***

Thi xong, đối tượng được bàn tán đã xác định họ tên, vô cùng rõ ràng.

"Cậu biết gì chưa? Jeon Jungkook lớp A18 lại nộp bài thi môn Toán trước giờ đó."

"Cậu ta siêu giỏi toán mà, cậu không biết hả? Cậu ta là hoàng tử trường Nhất Trung đó, danh tiếng đã lan qua trường Nhị Trung luôn rồi."

"Oh shit, kẻ này là yêu nghiệt phương nào thế?"

"Không sao không sao, ông trời mở cho cậu ta cánh cửa lớn thì ắt sẽ đóng cánh cửa sổ lại, nghe nói cậu ta dốt đặc cán mai môn Văn, thi Văn đủ điểm trung bình là giỏi lắm rồi."

Jeon Jungkook lớp 11A18.

Tián jiù guó.(1)

(1) Tián jiùguó là phiên âm của Jeon Jungkook.

Cái tên rất quen thuộc.

Trong khoảnh khắc bài thi sượt qua tai, gió hất trang giấy lên, cái mà Ami nhìn thấy đầu tiên không phải là ô viết lời giải và đáp án của câu cuối mà là cái tên được viết rồng bay phượng múa ở mép bài thi.

Jeon Jungkun(2).

(2) Mười bảy (thập thất) phát âm là shi qi, đồng âm với Thời Khởi.( cái này tớ k bt đổi như nào nên mn bỏ qua nhé )

...

Mười bảy là con số may mắn của Ami. Từ nhỏ, con số mười bảy luôn đi theo cô như hình với bóng và cũng là con số đại diện cho cô.

Ngày mười bảy hàng tháng chắc chắn sẽ có chuyện vui. Thi tuần, thi tháng, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, số thứ tự trên danh sách phòng thi của cô luôn là mười bảy. Mười sáu tuổi, khi bạn bè xung quanh đều cao lên mỗi ngày, chỉ có duy nhất một mình cô chững lại ở 1m7, suốt một năm qua không cao lên thêm chút nào. Thậm chí hồi học cấp hai, số thứ tự trong danh sách lớp của cô cũng là mười bảy. Ngoài ra, cô chưa bao giờ làm sai câu thứ mười bảy trong đề thi, đi chùa xin xăm thì luôn xin trúng quẻ số mười bảy, mỗi lần đếm tiền lẻ trong ví thì lúc nào cũng còn lại mười bảy xu... Những việc tương tự như thế nhiều không đếm xuể. Dần dà, mọi người xung quanh đều biết mối nghiệt duyên giữa Ami và số mười bảy, còn hài hước đặt cho cô biệt danh: Thiếu nữ mười bảy ma pháp.

Mỗi lần Ami gặp con số mười bảy, cô như có ma lực, chuyển xấu hóa tốt, biến thành thiếu nữ tràn đầy may mắn.

"Cho nên con nghĩ con sẽ gặp may trong đợt thi chia lớp này."

Về nhà, Ami ngồi trước bàn học vừa uống trà sữa vừa kể lại chuyện hôm nay cho mẹ nghe, cuối cùng đưa ra kết luận như vậy kèm theo cái gật đầu chắc nịch như tự khẳng định.

Mẹ cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Là vì cậu bạn đó tên là Jeon Jungkun, mã đề mười bảy, sau đó đáp án cũng là căn bậc hai của mười bảy?"

"Dạ phải, là vì cậu bạn đó tên là Jeon Jungkun, mã đề mười bảy, sau đó đáp án cũng là căn bậc hai của mười bảy." Ami nhai trân châu, nói như lẽ đương nhiên: "Mẹ, hôm nay con thi tốt lắm, mẹ tin không?"

"Mẹ muốn tin lắm, nhưng mẹ tin thì có ích gì chứ, quan trọng là giáo viên có tin hay không kìa."

Mẹ cô cất quần áo đã xếp gọn gàng vào tủ, nhấn mạnh lần nữa: "Mẹ bảo con rồi, mẹ đã nghe ngóng giáo viên chủ nhiệm lớp con, trừ lớp chọn ra, ban tự nhiên còn có thêm lớp thử nghiệm để đặc biệt bồi dưỡng học sinh thi vào trường Seoul và trường đại học Korea, danh sách không nhiều lắm, chỉ ba mươi người thôi. Ami, ngày mai còn thi môn Anh nữa, con tuyệt đối không được lơ là đâu đấy."

"Mẹ yên tâm đi ạ, con học môn Anh tốt lắm, không có vấn đề gì đâu."

"Con đấy, bao giờ mới biết khiêm tốn hả?"

"Cái này là tự tin, nếu cố ý khiêm tốn thì giả tạo lắm."

Hai mẹ con đang nói chuyện, bên ngoài phòng khách chợt vang lên tiếng trẻ con khóc cùng tiếng mắng lúc có lúc không của người lớn: "Con quậy quá quậy chừng! Bố không tin hôm nay không dạy dỗ được con!"

"Hu hu hu, mẹ ơi, con muốn mẹ, hu hu hu hu..."

Mặt mẹ Ami biến sắc, không dặn dò con gái nữa mà đứng dậy mở cửa phòng, thoáng chốc, cảnh tượng ngoài phòng khách hiện lên trước mắt."

Ami bưng ly trà sữa uống còn một nửa, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa cánh cửa và mẹ cô rơi xuống quyển vở bị xé nát trên sàn nhà.

Í, hình như là vở làm văn của cô.

Kim Minseok đang đè một thằng bé ba tuổi vừa đánh vừa mắng: "Con chơi cái gì không chơi, lại đi phá vở của chị. Giờ thì hay rồi, xé nát rồi vui lắm phải không? Hôm nay bố mà không cho con ăn nhừ đòn thì bố không phải là bố của con!"

"Chuyện gì thế?"

Mẹ cô vội vàng đi ra, giải cứu đứa bé khỏi tay chồng, bà ôm thằng bé vào lòng mình, vừa xoa lưng cho nó vừa dỗ dành: "Min Min, đau không con? Nói mẹ nghe bố đánh chỗ nào thế?"

"Đau! Đau hết! Hu hu hu, mẹ ơi, bố đánh con! Bố cứ đánh con!"

Mẹ cô thở mạnh, ngoảnh đầu mắng Kim Minseok: "Anh làm gì thế? Có gì từ từ nói, sao lại đánh con? Con nít xương mềm, lỡ bị gì thì biết tính sao?"

[CHUYỂN VER] VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN | JUNGKOOK X AMINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ