Đêm nay trăng dường như sáng hơn mọi khi, ánh trăng xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào trong nhà. Park Sunghoon đứng bên cửa sổ. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ, ánh đèn và ánh trăng giao nhau dưới cằm Sunghoon tạo thành một dải ánh sáng mượt mà. Sunghoon mím chặt môi, hàm căng ra, nhìn chằm chằm vào Lee Heeseung đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt vô cảm. Hai người đã giữ tư thế này đối diện nhau rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, Sunghoon chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Anh, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Chia tay với em sao?"
"Thật sự muốn chia tay với em sao?"
Người ngồi trên ghế sofa cứng nhắc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Sunghoon. Đôi mắt đen láy của Heeseung trống rỗng, không có cảm xúc cũng không có ánh sáng, dường như ánh đèn vàng bên cạnh anh và ánh trăng ngoài cửa sổ bên cạnh Sunghoon đều không để lại dấu vết gì trong mắt anh.
Sunghoon chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn đến mức gần như không thể đứng thẳng, cậu như muốn tranh thủ bước vài bước về phía trước, quỳ xuống trước mặt Heeseung, nắm chặt tay đối phương, lại mở miệng:
"Dù có bị phát hiện, chúng ta làm sao có thể thật sự chia tay? Công ty rốt cuộc đã nói gì với anh? Anh à, sao anh có thể nỡ lòng?"
Heeseung cảm nhận được sự run rẩy của Sungoon, anh nhìn vào đôi mắt bi thương của cậu, cảm xúc trong đó như lưỡi dao sắc nhọn sắp đâm thủng Heeseung.
Anh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại khiến anh không thể phát ra âm thanh. Anh chỉ có thể im lặng nhìn Sunghoon, cảm nhận nỗi chua xót trào dâng từ dạ dày lên đến cổ họng.
Có lẽ là nỗi đau, chính nỗi đau đã đóng kín dây thanh âm của anh.
Anh muốn kiên quyết và lạnh lùng nói với Sunghoon rằng phải, rằng anh nỡ, rằng chúng ta hãy dừng lại ở đây. Nhưng khi thực sự phải nói ra lại khó hơn anh tưởng tượng cả nghìn lần.
Rất lâu sau, Park Sunghoon thấy người trước mặt dời ánh nhìn khỏi mình, mạnh mẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói mềm mại thường ngày nói ra những lời khiến Sunghoon cảm thấy như rơi vào hố băng. Anh nói:
"Sunghoon à, mình chia tay thôi."
-
Sunghoon không biết mình trở về phòng như thế nào, chỉ nhớ rằng mình lảo đảo đứng dậy, gần như nghiến răng nói với Heeseung:
"Em không đồng ý."
Sunghoon đổ người xuống giường, dùng tay che đôi mắt cay xè. Cậu không hiểu, không hiểu tại sao Lee Heeseung đột nhiên trở nên nhẫn tâm như vậy, những ngày tháng họ cùng nhau trải qua sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy. Cậu không muốn nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Heeseung, cũng không muốn nghĩ đến những lời mà anh vừa nói, những lời nói kết án tử cho mối quan hệ của họ.
Park Sunghoon nghĩ rằng đêm nay mình sẽ tỉnh táo chịu đựng đến sáng, nhìn mặt trăng từ từ biến mất, nhìn mặt trời thay vào đó treo mình vào vị trí của nó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans/HoonSeung] Thông Điệp Dưới Ánh Trăng
FanfictionTên gốc: 月下传真 Tên tiếng Việt do editor đặt: Thông điệp dưới ánh trăng Tác giả: Nhật ký Latte muối biển 海盐拿铁日志 Editor: bisou Truyện edit chưa được tác giả đồng ý, vui lòng không mang đi nơi khác. Nếu tác giả phát hiện và không đồng ý mình sẽ gỡ xuốn...