[2] Lặt vặt

134 11 2
                                    

Hồi đầu chỉ có vài anh lớn ở trọ nhà anh Đạt do cũng chơi quen từ trước như anh Hà, anh Khôi thôi.

Đứa đầu tiên ghé qua xin ở trọ mà anh Đạt không biết là Trường Sơn hay tự xưng là Neko Lê. Vào đây xong các anh vốn quen gọi tên họ rõ ràng lại gặp dàn trẻ em nhiều biệt danh. Giờ thì cũng không ai gọi Hoàng Sơn là Hoàng Sơn hay Trung Đan là Trung Đan nữa.

Neko ở được vài tháng thì rủ thêm Duy Khánh. Duy Khánh rủ thêm Bùi Công Nam với Bảo Bảo. Bảo Bảo rủ thêm anh Vinh, Jun, Phát. Bùi Công Nam lại rủ thêm Thanh Duy. Dây mơ rễ má kéo dài mãi không hết. Tụ họp được ba mươi ba người như hôm nay, âu cũng là duyên.

Thôi hôm nay anh Tiến Đạt phải đi làm, không nghĩ chuyện được nữa, để Neko nghĩ cho anh nha! Ở đây cũng gần được một năm, Neko bắt đầu tổng kết lại những thứ các bạn cần biết về ngôi nhà này. Chung quy thì ở trọ ba mươi ba người cũng nhiều cái vui, nhưng cũng nhiều luật phải biết, được gọi dí dỏm bởi giáo sư ngôn ngữ học kiêm luôn anh Long là "cách thức sinh tồn".

Luật thứ nhất: hạn chế gần gũi Trần Bảo Bảo. Bảo Bảo không chỉ có sự bám dính cực độ mà còn có sức khỏe cực hạn. Nhiều khi các anh lớn cũng khẳng định nhìn Bảo gầy thế mà không biết tại sao một khi nó đã ôm rồi thì đừng hòng thoát, chỉ còn nước giơ tay ra tín hiệu sos để mọi người cùng

Cứu?

Có thật sự là cứu được không nhỉ?

Luật thứ hai: không được ăn uống trước mặt Anh Khoa. Tại vì nó sẽ xin, nó xin không được nó sẽ tìm cách để chôm. Chôm không được nó sẽ tìm anh Thành Trung nhờ giúp. Này nói cho vui, chứ có đồ ăn mọi người lại mang ra chia sẻ cho nhau ăn cùng. Như hôm nọ Bảo Trung từ quê lên mang theo tận ba trái sầu riêng rồi bổ ra chia mỗi người một phần hay Minh Phúc lúc nào cũng lỉnh kỉnh đống bánh kẹo ngọt gần giường đứa nào cần ới một cái là có ngay.

Luật thứ ba: không được chọc Duy Nhất. Này cũng nói cho vui thôi. Ai cũng biết Duy Nhất là độc cô cầu bại, nhưng thật ra Duy Nhất hiền khô, không có đụng chạm ai bao giờ. Người mà hay vô tình va chạm nỗi đau của người khác nhất xứng danh chỉ có Quốc Thiên, hay còn được biết đến là Cúc Hiên (mà cụm Cúc Hiên này là từ đâu ra nhỉ?). Hồi Duy Nhất mới về trọ, ai cũng nói đùa là giờ có trộm cũng không sợ nữa. Cũng may là không có đứa nào dính líu xã hội đen, chứ không thì cũng phiền

Xã hội đen phải tốn tiền đi bệnh viện.

Cả nhà cũng quyết định thành lập ra các băng đảng hội nhóm nhằm phục vụ trong một số trường hợp cần thiết. Ví dụ như tối muộn có ai chưa về mà không liên lạc được thì sẽ có đội Bảo kê xuất hiện. Đội Bảo kê này đương nhiên là có Duy Nhất với anh Vinh một xe, Quốc Thiên với anh Hồng Sơn một xe, Phát một mình một xe để chở người đi lạc về. Anh Hồng Sơn lớn tuổi nhất nhà nên nói chuyện nhẹ nhàng, từ tốn. Lỡ có chuyện xấu thì anh sẽ thay mặt ra giải quyết. Lỡ người ta không nghe thì anh sẽ sút bóng vào, à mà thôi. Anh sẽ khép mình để Quốc Thiên xuất hiện. Trường hợp xấu nhất thì có Nhất, Phát với anh Vinh đợi sẵn.

Đội này được thành lập "nhờ ơn" người đầu tiên đi lạc mãi không thấy về - Trọng Hiếu.

Lúc đó Hiếu mới vào Sài Gòn chưa được bao lâu, ở trọ được một tuần hơn. Tối ấy gần chín giờ mọi người quây quần bên nhau thì Phát tự dưng hoảng hốt bật dậy nói "Nãy giờ có ai nhắn tin được với Hiếu không ạ? Em không liên lạc với Hiếu từ bảy giờ đến giờ rồi! Nãy Hiếu bảo đi gặp bạn cũ tầm chín giờ sẽ gọi em đón về mà em gọi mãi không nghe máy!"

[ATVNCG] Chúng mình thương nhau như suối sông tụ về biển Where stories live. Discover now