9. Điểm tồi tệ

41 7 1
                                    

Lớp khói bụi mù mịt tung tưởi chiếm hết tầm nhìn. Henrry vật vã ngồi dậy sau khi bị ném thô bạo như vậy. Có vài cái xương gãy, chắc chắn là vậy, các vết thương mới chồng lên các vết thương cũ, mọi thứ tồi tệ cứ chồng chất lên nhau khiến anh ta phát khùng lên.

Nhưng rồi âm thanh yếu ớt của lời cầu cứu khiến tâm trí Henrry thay đổi. Mặc kệ cơn hành xác, anh vội lết cái xác mình đến gần chỗ đống đá vừa đổ xập xuống. Cho tới khi lớp bụi tan đi, thì hình ảnh một quỷ nữ đang Qoằm qoại nằm chôn chân dưới vũng máu ngay bên dưới tảng đá đang đè bẹp trên người.

"Giúp tôi, làm ơn."

Lời cầu xin yếu ớt phát ra cuống họng Phương.

Bây giờ Henrry đang phải đấu tranh tâm lý dữ dội, khi anh hết nhìn ra đằng sau lưng mình rồi quay lại nhìn Phương bệ rạc và yếu ớt đang bị đá đè lên người.

Bây giờ là thời điểm thích hợp để chạy thoát nhưng...

Đạo đức của Henrry đang phân luồng anh trong mớ hỗn tạp. Não bộ bị tê liệt lại vì nỗi nghi hoặc và lòng trắc ẩn cùng sự nợ nần.

Những điều tốt đẹp chẳng bao giờ đến được với anh.

Bỏ chạy hoặc cứu người.

Chết tiệt trần đời này còn có chuyện quái gì tệ hơn thế này chứ, số mình đúng là đen như chó mà.

Henrry nghĩ rồi cuối cùng anh lựa chọn việc cứu người. Anh dùng sức tay mình cố gắng nâng tảng đá nặng hơn cả khối lượng cơ thể mình lên, đường gân xanh nổi hằn lên trên khối cơ bắp gầy gò, mắt chứa hiện ra các đường tia huyết màu đỏ hiện sau cặp kiếng, miệng cắn chặt răng lợi lại với nhau, dồn toàn bộ sức lực vào bàn tay và khuỷu chân. Còn Phương thì cố gắng kéo thân mình ra, cả hai người trầy trật cố gắng mãi cuối cùng Phương cũng thoát.

Đứt hơi.

Cả hai phủ phục ngay tại chỗ thở hồng hộc, sự mệt mỏi cùng cơn khủng hoảng khiến cơ thể của họ kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần. Và cả cơn buồn nôn sốc nổi trong đường dạ dày, quá nhiều máu và mồ hôi, có thể ngửi thấy trong cái không khí ẩm mốc trong đây, cùng cơn buốt giá.

Tuy nhiên Phương quan tâm tới cái chân của mình bây giờ hơn. Nó gãy rồi. Be bét máu. Nó khiến anh phải gầm gừ khó chịu. Sẽ không có chuyện lành lặn lại được và anh sẽ phải đi với cái cảnh chống nạng.

Cho tới khi trái tim được xoa dịu và cơn buồn nôn đã không còn, cả hai mới nhìn gương mặt bệ rạc của nhau.

"Tại sao ngài lại cứu tôi thêm lần nữa? Ngài đã có thể bỏ mặc tôi lại đó và bỏ chạy ngay khi biết tới cạm bẫy và cách để vượt qua đó. Tại sao ngài lại phải phí công nhọc sức như vậy chỉ để cứu mạng tôi? Thậm chí là để bị thương nặng như vậy."

Henrry nhọc nhằn hỏi.

"Và rồi tôi sẽ chết vì lạc ở trong cái nơi chó chết này khi vô tình dính thêm một cái bẫy nào đó." Phương chửi rủa thẳng thừng. "May mắn hơn thì là chết đói hoặc khát vì lạc đường. Chẳng ai biết được hết. Khốn nạn thật. Ai mà biết bên trong này còn tồn tại thứ quái quỷ nào nữa chứ."

Henrry trầm lặng. Anh nhận ra được giá trị mạng sống của bản thân mình. Một điều tuyệt vời, nhưng trong hoàn cảnh này thì thật tuyệt vọng. Nhưng vẫn còn đỡ hơn lúc đầu, và giờ Henrry cảm thấy mình nên tin tưởng hơn một chút nhưng vẫn đề phòng và dè dặt trong lời nói.

"Nghe thật tệ nhỉ? Nhờ có ngài mà tôi mới giữ được cái mạng của mình tận ba lần. Xin đội ơn ngài với lòng tốt ấy, thưa ngài quỷ tốt bụng."

"Tên tôi là Phương. Và tôi chẳng phải ngài hay cái cách gọi tương tự. Anh còn vướng bận điều gì nữa không?"

"Hoàn toàn không, thưa ng..."

"Ê."

Phương gằn giọng đầy cảnh báo.

"Phuong, thật khó phát âm cái tên ấy, mong cô thứ lỗi."

Miệng Henrry quoắc lại khi đọc cái tên ấy.

"Cũng tạm, tôi cũng chẳng mong gì hơn các phát âm của người trời Tây làm gì."

Một câu nói đầy lạ lùng. Nhưng henrry chỉ biết bẽn lẽn ngồi nghe.

"Vậy được rồi, đây là lời đề nghị. Tôi đã cứu mạng anh và giờ tôi muốn nhờ anh đưa tôi ra khỏi đây trước khi vết thương của cả hai chuyển biến xấu hơn, anh hẳn là nhớ đường đúng chứ? Sẽ rất vui lòng nếu anh giúp tôi đi vì giờ chân tôi trái tôi gãy rồi."

"Tôi e là."

Henrry ngập ngừng, ánh mắt cứ lên xuống thất thường khó nói.

"Có vấn đề gì sao?"

Phương hỏi.

"Tôi để rơi bản đồ ở khu vực trung tâm mê cung rồi."

Một khoảng không gian tĩnh lặng bao trùm lên hai người bọn họ.

"Anh đang đùa tôi đúng không?"

Daemon LordNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ