Dạ Dạ, em ở đây

36 9 2
                                    


"Ăn thêm một chút đi "

Lan Ngọc khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng, khi thấy đôi tay của Lâm Vỹ Dạ đặt nĩa và dao xuống bàn. Cô không thể giấu được sự quan tâm trong ánh mắt khi nhìn nàng.

Lâm Vỹ Dạ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy thiếu đi sự ấm áp thường ngày. Nàng lắc đầu:

"No rồi."

Lan Ngọc cố gắng không để ánh mắt mình chạm vào nàng. Cô nhìn xuống đĩa thức ăn, nhưng trái tim lại nặng trĩu:

"Chị ốm đi nhiều..."

Lâm Vỹ Dạ thoáng ngỡ ngàng. Câu nói của Lan Ngọc như một nhát dao nhẹ nhàng nhưng sắc bén, chạm vào vết thương trong lòng nàng.

Cổ họng nàng khô khốc, như bị đè nén bởi cảm xúc hỗn độn. Nàng đưa tay lên, run rẩy cầm lấy ly rượu vang đỏ, nhấm nháp từng giọt như để xua tan sự bối rối:

"Chị ổn."

Lan Ngọc khẽ đáp, "Ừm "

Nhưng trong lòng lại dậy lên những cảm xúc không tên. Không khí xung quanh như trở nên đặc quánh, áp lực vô hình dồn nén lên cả hai.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén nỗi buồn đang dâng lên trong lòng, nhưng đôi mắt lại phản bội, chất chứa sự đau đớn:

"Em đưa chị về."

Lâm Vỹ Dạ gật đầu, ánh mắt nàng vẫn lẩn tránh, nhưng trái tim lại đập loạn nhịp vì những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô không biết phải đối diện với cảm xúc này như thế nào. Lan Ngọc nói thêm:

"Tản bộ nhé?"

"Ừm..." Lâm Vỹ Dạ đáp, nhưng lòng nàng như có bão tố. Cơn gió lạnh thoảng qua, nhưng không thể sánh với cơn lạnh lẽo đang xâm chiếm lòng nàng.

Lan Ngọc bước gần lại nàng hơn, cố gắng phá vỡ khoảng cách vô hình giữa hai người. Trái tim cô nặng trĩu:

"Nắm tay nhé..." – cô nhẹ nhàng chìa tay ra, mắt nhìn xuống đôi tay của Lâm Vỹ Dạ, hy vọng tìm lại chút ấm áp từ quá khứ.

Lâm Vỹ Dạ nhìn bàn tay Lan Ngọc, trong lòng dậy lên biết bao cảm xúc mâu thuẫn. Có chút chần chừ, nàng cuối cùng cũng đưa tay ra, chạm vào tay cô. Sự tiếp xúc ấy như một ngọn lửa nhỏ giữa băng giá, dù mong manh nhưng đầy sức mạnh.

Lan Ngọc mỉm cười, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa nỗi buồn sâu kín. Đôi mắt cô mờ mịt trong làn sương lệ. Hai bàn tay tìm đến nhau, nắm lấy nhau thật chặt như sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ tan biến.

Bước chân của cả hai dần trở nên chậm lại, không phải vì con đường dài, mà vì những nỗi niềm chưa thể nói thành lời. Lâm Vỹ Dạ càng nghe rõ tiếng thút thít của người bên cạnh, từng nhịp rung của tay Lan Ngọc như hòa vào nhịp đập đau đớn của trái tim cô. Cả người Lan Ngọc run rẩy, đầu cúi xuống, cố gắng giấu đi sự yếu đuối đang bộc lộ.

Lâm Vỹ Dạ cảm thấy trái tim mình thắt lại, như thể mỗi giọt nước mắt của Lan Ngọc đều rơi thẳng vào lòng nàng. Nàng dừng bước, nhẹ nhàng nói:

Dạ Ngọc Series | Có người yêu em hơn cả thiên đườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ