trong căn biệt thự xa hoa, toạ lạc ở phía Tây thành phố Seoul
bầu không khí nơi đây đột nhiên lạnh lẽo và rùng rợn hơn bình thường, khi có những vị khách lạ ghé thăm và một người trong số chúng còn nhắc về việc ám sát như một nhiệm vụ quá dễ dàng
trước sự khó hiểu đó, chẳng ai trong số chúng giải đáp cho chủ nhân nơi đây biết về dấu chấm hết của cuộc đời lão sắp tới, từng bước từng bước tiến vào cùng đồng loạt những cái xác liên tục ngã xuống, tạo nên một cảnh tượng khiếp đảm đến khó quên cho những ai chứng kiến
những kẻ trợ thủ đi bên cạnh biết ý mà dạt ra cho tên cầm đầu tiến lên phía trước, trên tay hắn còn đang mân mê khẩu súng lục như một món đồ chơi, mắc nhìn thẳng vào con ngươi đang trợn trắng vì sợ hãi trước mặt
lee sanghyeok âm giọng chạm đáy lên tiếng, càng tô điểm cho bầu không khí rùng rợn nơi đây
"lão già, nếu ngay từ đầu ông ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi thì kết cục này cũng đâu đến phiên ông lãnh, đúng chứ?"
người đàn ông trung niên rung rẩy trong vô thức khi nhìn thẳng vào đôi mắt chết chóc của chàng thanh niên đáng tuổi cháu mình trước mặt, chợt nhận ra trong thời khắc sinh tử này lý vì sao bọn họ lại gọi hắn hai chữ quỷ vương rồi, vì thực sự như thể bên trong con người này đang có một con quỷ ngự trị, ác độc và máu lạnh
"xin... tha mạng... tôi xin cậu..."
lee sanghyeok thích thú mà nhếch miệng cười, nụ cười mang đầy ý niệm tà ác của một tên giết người không gớm tay, hắn ung dung đưa đầu súng giữa trán lão già, mặc kệ lời cầu xin thảm thiết và... bóp cò
đoàng!
người đàn ông trung niên đột ngột bất động rồi ngã quỵ xuống nền đất lạnh giá, máu từ lỗ thủng giữa đầu tuông ra như suối, chứng tỏ rằng lại một mạng người nữa được chính tay quỷ vương tiễn đưa xuống địa ngục sau thẳm
hắn từ từ đứng dậy, nhận lấy tờ khen ướt từ một người trong đám trợ thủ đưa đến, lau sạch đi vết máu còn dính trên mặt lẫn trên quần áo, tay còn lại nhấn số gọi điện cho ai đó
"tôi đã giải quyết xong, ngài có thể cho người đến chiếm địa bàn của lão ta được rồi ạ". lee sanghyeok giọng điệu lễ độ hơn khi nãy, thông báo nhiệm vụ đã thành công đến với ông trùm của mình
đúng như hắn dự tính, đầu giây bên kia không giấu nổi sự hài lòng trong lời nói của gã, cao giọng mà khen ngợi hắn "làm tốt lắm, quả không hổ là người ta tin tưởng nhất"
lee sanghyeok lại khách sáo, đáp "cảm ơn ngài, đó là điều tôi phải làm ạ"
Sau đó cuộc gọi kết thúc bằng tiếng "ừ" của đối phương, lee sanghyeok không nói gì mà nhìn chằm chằm vào cái tên mình vừa mới gọi khi nãy, biểu cảm đâm chiêu khó tả nhưng không nhanh, hắn bỏ điện thoại vào túi trước khi nhấc chân lên đi
