Cô thừa nhận, sau nụ hôn ngày hôm đó, bây giờ mỗi khi cô nhìn thấy anh đều cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù cô đã thành công ở lại, nhưng tình cảnh này khiến cô cảm thấy vô cùng gượng gạo, muốn hét lên một tiếng. Quả nhiên là tự làm tự chịu, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải nhịn đến là khổ sở.
Cô thở dài, từ bỏ việc kìm nén nhu cầu sinh lý của chính mình, chạy vội về phía nhà vệ sinh.
Cô vừa bước ra, một lồng ngực rộng lớn đã chắn trước mặt cô, đập vào mắt là màu đen quen thuộc.
"Tránh ra." Cô nghiến răng nói, cô biết người đàn ông này sẽ không buông tha cho cô.
Anh không nói, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười của anh khiến cô vô cùng khó chịu, bèn lách người sang một bên, định bụng chạy thẳng một mạch về phía trước.
"Chào cô, cô Thái Dương!" Một người đàn ông gốc Hoa lên tiếng chào bằng tiếng Trung, mỉm cười nhìn cô, "Bây giờ cô đang làm việc ở đây sao?"
Đầu óc cô như nổ tung - Từ bao giờ cô lại nổi tiếng đến vậy? Bèn ngơ ngác gật đầu, nhìn người đàn ông kia đi ra ngoài.
"Cô Thái Dương?" Người nào đó nhướng mày, đọc cái tên kỳ lạ đó bằng tiếng Trung. Phát âm tiếng Trung của anh có chút cứng nhắc, nhưng nghe lại có chút thú vị.
Cô im lặng, lý trí mách bảo cô hiện tại không nên dây dưa với anh nữa.
Anh chống tay lên tường chặn đường đi của cô, hỏi bằng tiếng Anh: "Tại sao anh ta lại gọi cô là cô Thái Dương?"
Cô đánh giá khả năng trốn thoát khỏi anh, phát hiện xác suất bằng không, bèn lựa chọn nói cho anh biết đáp án.
"Trước đây tôi từng làm việc ở một nhà hàng Trung Quốc. Ông chủ là một gã háo sắc. Hắn ta đã nhiều lần quấy rối tôi. Sau đó tôi đã cãi nhau với ông ta." Cô nhìn ánh mắt chờ đợi của anh, thở dài, "Ngày tôi rời đi, tôi đã mỉm cười nói lớn với ông ta 'sun you', một số người Trung Quốc đang ăn cơm và nhân viên đều bật cười. Ông chủ hỏi tôi đã nói gì, tôi lại nói một lần nữa, 'sun you', ông ta không hiểu, tôi bèn tốt bụng giải thích đó là ý 'mặt trời luôn ở bên bạn'."
Nghe xong, anh có chút khó hiểu nhìn cô, "'Sun you' là có ý gì?" Anh cảm thấy từ này nghe có chút quen thuộc, nhưng... buồn cười lắm sao?
Cô đảo mắt - Quả nhiên, phản ứng của anh không hề mãnh liệt như những người Trung Quốc hôm đó, người này không thể nào hiểu được sự uyên thâm của ngôn ngữ và văn hóa Trung Hoa.
Anh dường như vẫn rất chân thành chờ đợi câu trả lời của cô, cô cũng không tưởng tượng ra cảnh anh nghiêm túc chạy đến trước mặt những người Hoa làm việc ở sòng bạc, hỏi "sun you" là có ý gì, trong lòng bỗng chốc nóng nảy, buột miệng nói: "Chính là 'fuck you'!"
Xung quanh đột nhiên im lặng đến đáng sợ, rất nhiều ánh nhìn của mọi người đồ dồn về phía bọn họ. Lãnh Hoan cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Giọng cô vừa rồi lớn lắm sao?
Anh nhìn cô, từ trong kinh ngạc dần tỉnh táo lại, sau đó không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận.
Anh suýt chút nữa đã vỗ tay khen ngợi cô. Người phụ nữ không biết trời cao đất dày này, lần thứ hai công khai phá hoại hình tượng của anh, lại còn ngay trên địa bàn của anh.
Cô nhìn đôi mắt anh bỗng chốc trở nên sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, nhưng lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Anh nhìn cô, trên mặt chậm rãi nở ra một nụ cười đẹp đẽ nhưng tàn nhẫn. Nụ cười này khiến tất cả mọi người đều tò mò vểnh tai lên chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Rồi cô nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Bảo bối, em muốn đến vậy sao?"
Khoảnh khắc ấy, cô như cảm thấy vô số con quạ đen bay qua đỉnh đầu, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng máu toàn thân dồn lên não, cô chắc chắn lúc này mặt mình trông giống hệt một quả cà chua cỡ bự.
Khóc không ra nước mắt, sống không bằng chết có lẽ chính là như vậy.
"Hoan, bảng tên của cô làm xong rồi này." Đồng nghiệp Jason từ đầu kia hành lang đi tới, hoàn toàn không nhận ra có chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Mọi người xung quanh thấy vở kịch hay đã kết thúc cũng bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
"Cảm ơn." Lãnh Hoan cảm kích nhận lấy tấm bảng tên bằng vàng tinh xảo từ tay anh ấy, cài lên ngực áo. Sòng bạc Windy này thật sự không phải tầm thường, ngay cả một nhân viên bán thời gian nhỏ bé như cô cũng có một bảng tên riêng.
huanleng (Lãnh Hoan).
YOU ARE READING
Gọi tên em trong gió bắc
RomanceVăn án 1: "Nghe nói, người La Mã cho rằng nơi đây là nơi gần với tận cùng thế giới nhất." Cô quay đầu, tránh né cái chạm của anh, nhìn về phía biển Bắc mênh mông vô tận, và lá cờ Scotland màu xanh lam với chữ thập trắng trên bờ. "Thì ra, tôi gặp em...