Chương: 26

107 13 5
                                    

163

Hạ Chi Quang vừa nói ra lời này thì mọi người ở đây, kể cả tôi đều chấn động.

Tôi nhìn Hạ Chi Quang trước mắt, giờ phút này trên mặt hắn chẳng có cảm xúc gì mà hết sức điềm tĩnh thản nhiên, sau đó nhìn sang Cố Dương đang run lẩy bẩy bên cạnh, ai sợ sét liếc qua là thấy ngay.

"Anh Hạ.... em nhớ anh không sợ sét mà?" Cố Dương tròn xoe mắt lên tiếng hỏi trước.

Đoàn Lâm Trạch bên kia cũng mở miệng:

"Đúng đấy, chẳng phải chỉ có Cố Dương sợ sét thôi sao?"

Cố Dương gật đầu ngay: "Em đang định rủ anh Tiệp ngủ chung với em, ai ngờ bị anh Tự giành trước rồi."

Còn tôi chỉ nhếch miệng thản nhiên nói:

"Không được, đêm nay tớ phải làm bài tập thâu đêm, cả hai đều sợ sét thì ngủ chung với nhau đi."

Đoàn Lâm Trạch phụ họa: "Cái này anh thấy được nha."

Cố Dương đúng là sợ sét thật, hắn do dự một lát rồi nói:

"Ừm, nếu anh Hạ không ngại thì vậy cũng được."

Nhưng Hạ Chi Quang cố tình giả bộ sợ sét lập tức từ chối thẳng, đồng thời còn nói đêm nay hắn cũng phải thức đêm.

Ha ha, tên gay lắm chiêu này.

Cũng may hơn mười một giờ mưa tạnh, Cố Dương nhẹ nhõm ôm thỏ bông ngủ.

Còn tôi và Hạ Chi Quang đã lỡ nói vậy nên đành bất đắc dĩ tiếp tục làm cú đêm.

[Hạ Chi Quang: Thì vốn dĩ tớ muốn ngủ với cậu mà, đây đâu phải hiểu lầm.]

[Hoàng Tuấn Tiệp: ...]

[Hạ Chi Quang: Nếu lúc nãy tớ không nói thế thì đêm nay cậu định ngủ với Cố Dương sợ sấm chớp đúng không?]

[Hạ Chi Quang: Nếu vậy tớ sẽ nổi điên.]

"...."

Chậc, đúng là giờ Hạ Chi Quang chẳng thèm che đậy chút nào cả.

[Hoàng Tuấn Tiệp: Tớ đã nói phải thức đêm rồi còn gì, ngủ cái búa.]

[Hoàng Tuấn Tiệp: Nghe lời bác sĩ Hoàng đi, đừng có nổi điên, lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh......]

[Hạ Chi Quang: Ừ, nghe lời bác sĩ Hoàng.]

[Hạ Chi Quang: Cậu đói chưa? Tớ còn ít bánh mì và sữa có thể lấp bụng đấy.]

Gửi xong câu này, Hạ Chi Quang cầm bánh mì và sữa đi đến trước mặt tôi nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Nghe hắn nói tôi chợt thấy hơi đói, dù sao cũng đã hơn hai giờ sáng rồi.

Thật ra tôi vẫn còn một ít đồ ăn vặt nhưng chẳng hiểu sao giờ tôi chỉ muốn ăn bánh mì của hắn thôi, thế là tôi cũng không khách sáo với Hạ Chi Quang mà cầm bánh mì lên cắn một cái, sau đó thì thầm với hắn:

"Cảm ơn nha."

165

Hạ Chi Quang về chỗ ngồi gửi cho tôi một tin nhắn.

[𝑸𝒖𝒂𝒏𝒈𝑻𝒊𝒆𝒑] Cup Dien Toi Bi Ban Cung Phong Hon TromNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ