Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Long với Khang mặc như này nè, cho mọi người dễ tưởng tượng nha🌚
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Ánh đèn nhấp nháy, không khí trở nên mờ ảo cùng sự mơ màng của những người trong phòng. Những con người say khướt bắt đầu lảm nhảm không ngừng, chẳng còn ai đủ tỉnh táo để nhận thức mình đang nói gì. Giữa không khí hỗn loạn, anh ngồi trong góc, sự tỉnh táo hoàn toàn không thuộc vào trong căn phòng này. Phạm Bảo Khang cũng có phần quá chén, cảm giác bên tai ù ù không còn nghe rõ nữa, tiếng nói, tiếng cụng ly, tiếng hát hò ầm ĩ trộn lẫn thành một mớ không khỏi khiến người ta chán ghét. Anh đứng dậy toan đi ra khỏi phòng, dù sao không ai còn tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của anh. Đến trước quầy lễ tân thanh toán, cô gái nhỏ nhìn thấy anh liền có chút ngỡ ngàng, cả người anh mang đậm khí chất thiếu niên, ngũ quan sắc nét nhưng lại khiến người ta cảm giác dễ gần, thực sự là soái ca điển hình hoa gặp hoa nở người gặp người yêu. Mặt cô gái hơi đỏ: -"Hóa đơn phòng 1302 đây thưa ngài" Mỗi nhân viên ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp để không làm phiền đến khách hàng nên cô cũng không dám thể hiện quá nhiều cảm xúc. Phạm Bảo Khang thanh toán xong liền nở nụ cười chào cô rồi bước ra ngoài. Bên ngoài đang là mùa đông, cộng thêm vừa uống rượu khiến đầu có hơi đau nhưng anh cũng không định gọi tài xế, có lẽ tuổi trẻ thường thích hành hạ bản thân vậy đấy. Vừa định đi thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc, là hắn đang đứng ở bên kia đường. Lê Thượng Long ăn mặc có phần phong phanh khiến cả người hơi đỏ lên vì lạnh, mắt khẽ nheo lại vì khí hậu hanh khô của mùa đông, vẫn không hề mất đi khí chất mạnh mẽ nổi bật. Phạm Bảo Khang đi tới chỗ hắn, cởi áo khoác ra choàng lên chiếc áo len mỏng có cũng như không trong cái lạnh của mùa đông ban đêm, ánh mắt hơi trầm xuống: -"Anh ở đây bao lâu rồi?" Lê Thượng Long không nói chỉ bấm mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Anh cũng chỉ đành lên xe trước. Cả đường gần như không ai nói gì, không khí có phần căng thẳng khiến anh khó chịu, hạ cửa sổ xuống, từng đợt gió lạnh lùa vào làm giảm bớt cơn say và cũng làm dịu cơn giận âm ỉ trong người. Quét được biển số quen thuộc, cửa tự động mở ra, hắn lái xe thẳng vào gara, rồi ngay lập tức xuống xe đi ra ngoài. Anh ngồi trên xe nhìn hành động của hắn, cuối cùng thở dài mở cửa bước xuống: -"Không biết còn tưởng đây là nhà anh đấy, không phải ai em cũng để vậy đâu, anh còn ghen với ai" Phạm Bảo Khang đương nhiên biết tại sao, buổi đi chơi hôm nay là để chào đón người bạn của anh vừa từ Mỹ trở về, bạn bè vừa thấy hai người liền trêu trọc đẩy cả hai ngồi cạnh nhau, cô bạn kia có phần e thẹn, mỉm cười khẽ phủ nhận, cả người toát lên khí chất trang nhã, tinh tế. Lời phủ nhận yếu ớt mà khiêm tốn càng khiến không khí thêm mập mờ, trông như đang ngại ngùng không muốn thừa nhận.. Khi anh hơi chóng mặt Lê Thượng Long có gọi đến, cô bạn ngồi bên cạnh thấy vậy liền giúp anh nghe máy, anh thấy cô cầm điện thoại của mình liền đưa tay lấy lại, miệng nở nụ cười lịch sự: -"Vẫn còn được, để tớ" Định đưa lên nghe thì hắn đã cúp máy. Anh cũng không gọi lại, dù sao bây giờ gọi lại cũng không có ích gì, không ngờ khi ra ngoài lại thấy hắn đứng chờ mình.