Cậu gọi cho anh "Mình à, anh có muốn ra ngoài ăn tối không?"
Taehyung ở đầu dây bên kia thắc mắc "Không phải em đang đi chơi à?"
"Em về sớm."
"Hà hà, nhớ anh chứ gì?"
Cậu cảm thán, anh bị ảo tưởng à? "Anh có đi không? Không thì em cúp máy đây."
Ai đó vội vàng hét lên "Ấy, đi, đi chứ. Em đang ở đâu?"
"Gần trạm xe bus, đường XX."
"Đứng đấy chờ anh, nhớ đứng nép vào, gió đang thổi mạnh, cẩn thận bị cuốn đi mất."
Cậu muốn mắng anh, nhưng lại bị cúp máy trước, nên không thể, nhìn cậu ốm yếu mỏng manh lắm hay sao mà bị gió thổi??
Jungkook ngồi chờ Taehyung ở trạm xe bus gần nhà hàng, được một lúc một chiếc xe BMW đỗ trước mặt cậu, bên trong xe ló ra một khuôn mặt anh tuấn "Công tử, mời lên xe."
Jungkook bật cười, vòng ra bên cạnh mở cửa ngồi xuống, anh nói "Thà lúc đầu em đừng đồng ý tham gia bữa tiệc nhàm chán đó để đi chơi với anh thì sẽ tốt hơn."
Cậu chậm rãi nói "Tại Baeyeon và Binjuk mời mãi em mới đi đấy."
"Anh đưa em đi ăn tối, muốn ăn gì?"
"Ừm.. Em nuốn ăn sủi cảo. Quán sủi cảo của bác Dong vẫn còn mở."
Anh đánh tay lái vòng xe. Sủi cảo của bác Dong mà cậu nói là tiệm thức ăn Trung Hoa nằm gần nhà cũ của cậu, lúc trước cậu và bà nội hay ăn ở đó, có thể coi là chỗ quen biết, bác ấy rất hay giúp đỡ nhà cậu. Người phát hiện ra bà cậu bị đột quỵ cũng là bác. Dạo này vì bận nhiều việc nên không còn hay tới nữa.
Quán của bác Dong vẫn đông khách như lúc trước, thấy cậu đến, ông hơi ngạc nhiên nhìn thật kỹ rồi vui vẻ chào đón "Kookie, Taehyungie là các cháu phải không?"
Jungkook cúi đầu chào "Lâu quá không gặp ạ."
"Haha...vậy mà ta cứ tưởng các cháu quên chỗ này rồi chứ."
Taehyung cười tươi "Sao có thể chứ, vì gần đây cháu và Jungkook bận quá thôi."
"Mau vào nhà ngồi đi, ngoài này lạnh lắm. Hai đứa dùng gì?" Bác gái niềm nở đón cậu. Dịu dàng nói.
Jungkook quay sang hỏi anh "Tae, anh ăn gì?"
Kim giáo sư ôn nhu đáp "Như em."
"Vậy cho cháu hai chén cháo hào và hai phần sủi cảo."
"Được, chờ chút nhé."
Taehyung thấy bác gái ra ngoài, ghé sát cậu thì thầm "Lâu như vậy hai bác ấy vẫn nhớ mặt anh."
"Anh đừng xem thường người già."
Taehyung cười hì hì, ngồi ung dung chờ cậu đưa đũa muỗng cho mình. Cậu cảm thán, anh rốt cuộc là đã nhận ra mình đã là người trưởng thành chưa vậy??
Bác Dong bưng ra hai tô cháo và hai phần sủi cảo, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ sự vui vẻ, hiền lành "Có rồi đây, hôm nay ta đặc biệt khuyến mãi, cho hai cháu nhiều gấp đôi đấy."
"Cảm ơn bác." Jungkook cười cảm kích, đưa cho anh "Anh dùng đi."
Taehyung nhìn bát cháo, mày đẹp cau lại, ngước nhìn cậu "Bé Bánh, anh không ăn hành khô."
"Vậy thì anh gắp ra đi."
Taehyung híp mắt nói "Anh đã trao thân gửi phận cho em rồi, em phải có trách nhiệm với anh chứ!"
Jungkook không còn gì để nói, thay vì ngồi nói với anh, cậu thà gắp bỏ mấy miếng hành khô kia rồi ăn cho no bụng sẽ tốt hơn. Gắp xong, cậu nói "Được rồi đấy."
Taehyung cầm thìa trước khi ăn còn nói "Anh vừa mới khen bác ấy trí nhớ tốt bây giờ thì rút lại câu đó."
Con người này, già cả lớn nhỏ cũng không phân biệt, có thể vô tư nói người khác như thế sao?
_____
Sáng, Taehyung đặc biệt dậy sớm, cà vạt tươm tấp, quần áo ngay ngắn, tóc tai gọn gàng đi vào bếp, cất tiếng "Mình ơi, bữa sáng của anh."
"Chờ chút" Jungkook đáp lại, chuẩn bị hộp cơm xong, cậu đưa bữa sáng cho anh rồi ngồi xuống. Chọc ghẹo anh "Hôm nay anh không nướng nữa à?"
Taehyung vui vẻ dùng, mắt ngó phía trước, anh chau mày "Em không thích à?"
Cậu cười lạnh "Không, ngược lại ấy chứ, đỡ phải tốn thời gian gọi anh."
Taehyung: "...."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vkook/chuyển ver] Phu phu nhà Kim
FanficNgười đàn ông này thật kỳ lạ, trước khi yêu cậu, người hệt như khúc gỗ, trầm tĩnh và lạnh lẽo, khuôn mặt thì như đưa đám, suốt ngày cau có, hiếm lắm cũng chỉ có vài lần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nếu không phải là cười khinh bỉ cũng là chế giễu ngườ...