Editor: boorin
Màn đêm buông xuống, Hoắc Ân liền đi đến hậu viện. Nhưng không tới một nén nhang, hắn đã nhíu mày mặt lạnh bước ra khỏi phòng, phẩy tay áo lạnh lùng ra sân.
Tần Cửu, người đang trực đêm bên ngoài, giật mình khi thấy cảnh tượng này. Hắn ta liếc nhìn xung quanh Hầu gia, thấy y phục vẫn chỉnh tề, liền biết việc không thành. Trong lòng kinh ngạc khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng đi theo.
Mãi đến hôm sau, Tần ma ma được gọi vào thư phòng, Tần Cửu mới biết nguyên do là Hầu gia chê nàng kia diễm tục tuỳ tiện, ngài cảm thấy nàng dung tục không chịu nổi.
Tần ma ma chỉ có thể đáp ứng trong mấy ngày tới sẽ dạy bảo nha đầu kia về lễ nghi. Nếu Hầu gia vẫn cảm thấy khó vừa mắt thì đổi người khác là được.
Tần Cửu lại cảm thấy đau răng. Rõ ràng trước đó Hầu gia xem qua, cũng cảm thấy tạm được, sao đến lúc này lại thấy đủ điều không phải? Không phải hắn cho rằng Hầu gia bắt bẻ, Hầu gia kim tôn quyền quý, có bắt bẻ thế nào cũng là phải. Chỉ là luôn cảm thấy Hầu gia bọn họ có ý riêng.
Nhất là những ngày này, mỗi lần xử lý xong công sự từ nha thự ra, Hầu gia đều bảo hắn ta đánh xe ngựa đi vòng quanh thành Biện Kinh, hết lần này tới lần khác phải đi qua con đường có Vạn Quyển Thư Phường kia. Mỗi lần như vậy, Tần Cửu lại cảm thấy răng càng đau.
——
Trong khi đó, Thẩm Vãn hiếm khi ra ngoài mấy ngày nay. Không phải vì có việc trong phủ, mà là vì nàng đột nhiên phát hiện bản thảo truyện tiên hiệp mình viết trước đó đã biến mất. Dù sao cũng là tác phẩm nàng đã bỏ nhiều tâm huyết, chỉ còn thiếu một chương cuối là xong. Giờ tìm mãi không thấy, quả thực khiến người ta lo lắng phát hỏa.
Sau hai ngày tìm kiếm không kết quả, Thẩm Vãn đành từ bỏ. Ban đầu nàng còn định viết nốt chương cuối, đổi bút danh rồi đem đến hiệu sách bán kiếm chút tiền. Giờ thì chỉ có thể gác lại.
Thật trùng hợp, sáng hôm đó, Ngu Minh - Binh Bộ Thị Lang- vô tình nhìn thấy bản thảo đó trên bàn của phu nhân mình. Ban đầu tưởng là thư từ nhà ngoại của vợ, nhưng khi đọc qua, ông ta ngạc nhiên nhận ra đây là bản thảo một cuốn thoại bản.
Ngu phu nhân choàng áo trong, phong tình vạn chủng xuống giường, thấy phu quân còn đang nghi hoặc cầm bản thảo dưới bàn đọc, chợt nhớ ra liền cười giải thích: "Xem thiếp này, lại quên mất. Đây là hộp nhận lỗi Cố nương tử mang tới, vô ý bị thiếp đá đổ, lúc ấy mới phát hiện trong hộp còn có ngăn kép, xấp bản thảo này đặt trong đó."
Cố chủ sự? Ngu Minh nghĩ ngợi, càng xem xét bản thảo kỹ hơn.
Ngu phu nhân nhíu mày, nũng nịu áp sát vào nói: "Chẳng phải nói Cố chủ sự tài hoa hơn người, còn viết được mấy quyển thoại bản sao? Chắc đây là bản thảo thoại bản của hắn, bị nương tử nhà hắn vô ý bỏ vào. Thiếp cũng đọc qua sơ, cũng chỉ là loại thoại bản để phụ nữ hậu viện giết thời gian, các người là nam nhi đại sự có thích đọc mấy thứ này đâu?"
Ngu Minh thầm nghĩ bản thảo này không phải nét chữ của Cố chủ sự. Ngu Minh trong đầu lóe lên vài ý nghĩ nhưng không nói ra, sắc mặt cũng không để lộ, chỉ kín đáo cất bản thảo, cười đùa trêu ghẹo cùng phu nhân hắn vài câu.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn [25-Hoàn]
RomanceMình edit từ chương 25 - hoàn nhé, chương 1-24 đã có bạn khác edit rùi.