◎ Vọng tưởng ◎
"Hoa Cương!" Vân An mừng rỡ kêu lên, giống như một chú thỏ con vui sướng, lập tức nhảy đến trước mặt Hoa Cương. Nhưng niềm vui qua đi, nỗi lo lắng lại hiện lên: "Sao anh lại... không đi thi?"
Hoa Cương lắc đầu, xoa đầu Vân An, giọng lười biếng, thờ ơ đáp: "Không muốn thi."
Bốn chữ đơn giản nhưng Vân An nghe mà mở to mắt. Không thi đồng nghĩa với việc không có điểm, vậy Hoa Cương sẽ bị tụt hạng trong lớp và toàn khối. Nam Tịch có thể...
"Vẫn nên thi thì tốt hơn." Vân An lo sợ Hoa Cương không vui, giọng nói nhỏ nhẹ. Cậu khẽ kéo tay áo Hoa Cương, trong đôi mắt trong veo không thể che giấu sự lo lắng.@ThThanhHinVng
Hoa Cương chỉ mỉm cười không đáp, lặng lẽ nhìn Vân An. Chưa được vài giây, Vân An không chịu nổi áp lực, đành ngượng ngùng quay đi, mặt đỏ bừng. Cậu nhận ra điều ngầm ý trong lời Hoa Cương và ngay lập tức, cảm giác bối rối tràn ngập.
Có lẽ Hoa Cương không thực sự tùy tiện đến mức không muốn thi là không thi mà là hắn đã cảm nhận được có thể có nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Vân An theo bản năng quay đầu nhìn Nhậm Lê và Vu Du. Hai người họ đứng chung một chỗ, nhìn về phía Vân An và Hoa Cương. Khi thấy Vân An quay đầu lại, Vu Du còn làm khẩu hình hỏi "Sao thế?"
Có vẻ hai người họ không nghi ngờ gì về việc Hoa Cương không đi thi. Dù sao, Hoa Cương luôn hành động táo bạo, giống như một phiên bản nam của Nam Tịch. Ở ngôi trường này, nơi các quy tắc nghiêm ngặt được tuân thủ, hắn là một "kẻ khác biệt" nổi bật.
Hắn có thể làm được việc bỏ thi.
Sau khi hỏi xong, Hoa Cương không chịu buông tha cho Vân An, hơi cúi người xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vân An, cố ý truy hỏi: "Câu hỏi lúc nãy của ta, An An vẫn chưa trả lời. An An có đang đợi ta không?"
Vân An ngơ ngác lắc đầu, thành thật nói: "Không, em vừa nãy đang tìm... tiểu Thanh."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên Hoa Cương mỉm cười, trong nụ cười còn mang chút bất lực. Ngón tay thon dài nhẹ chạm vào trán Vân An, trông tuấn tú như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, ôn tồn nói: "Sao mà ngay cả nói dối cũng không biết cách thế."
Vân An chớp chớp mắt, đôi mắt màu nâu nhạt hiện lên chút hoang mang, cậu nhỏ giọng nói: "Nói dối là không đúng mà."
"Đúng vậy, nói dối là không đúng. Nhưng đôi khi, một lời nói dối nhỏ lại khiến người ta vui vẻ." Hoa Cương ôm lấy vai Vân An, kéo cậu vào lòng mình, trông có vẻ như hai người bạn thân thiết, nhưng thực tế là Hoa Cương thì thầm bên tai Vân An: "Thỉnh thoảng An An nói dối ta, ta sẽ vui hơn."
"Ví dụ như... vừa rồi."
Vân An cau mày, nghiêng đầu nhìn Hoa Cương. Cậu thấy thật kỳ lạ, tại sao lại có người thích bị người khác nói dối chứ?@ThThanhHinVng
Cả hai cùng tiến đến chỗ Vu Du và Nhậm Lê, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, e rằng họ sẽ bị nghi ngờ.
"Đúng rồi, Hoa Cương, khi anh ra đây... có thấy tiểu Thanh không?" Vân An vẫn cố chấp với vấn đề này.
![](https://img.wattpad.com/cover/376381984-288-k922107.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
4. [HOÀN]👑 [Quyển I] Mỹ nhân kiều diễm bị hiến tế sau nằm thắng [VÔ HẠN LƯU]
Romance👑Hán Việt: Kiều khí mỹ nhân bị hiến tế hậu thảng doanh [ vô hạn ] 👑Tác giả: Điềm Điềm Vô Hoa Quả 👑Tình trạng: Hoàn thành (270 chương + 11 phiên ngoại) 👑Bản edit: Đang lết 👑Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hệ thống , Vô...