Tam sinh tam thế thập lý đào hoa (Hoàn)

9.3K 77 1
                                    

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Dịch giả: Giang Phương

Thể loại: Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, có chút ngược tâm, HE

Độ dài: 23 chương + 3 ngoại truyện

 Tiền truyện ♡

Gần đây, ta rất hay thèm ngủ.

Nại Nại nói: "Chắc vì mang thai nên mới thèm ngủ vậy, nương nương chớ nên lo lắng".

Nại Nại là tỳ nữ chăm sóc ta, cũng là tiên tử duy nhất chịu cười với ta, chịu gọi ta hai tiếng "nương nương" trong Tẩy Ngô cung này. Những tiên tử khác hầu hết đều coi thường ta. Bởi vì Dạ Hoa không phong cho ta một danh phận nào, cũng bởi vì ta không phải là thần tiên mà chỉ là một người phàm trần.

Hình như Nại Nại mở cửa sổ, gió nhẹ thổi vào, bên ngoài vẳng tới tiếng bước chân của ai đó. Giọng Nại Nại thoáng ngạc nhiên, vui mừng: "Nương nương, là thái tử điện hạ tới thăm người".

Ta chui ra khỏi chiếc chăn gấm, ngồi dựa vào thành giường, đầu còn hơi váng vất, tuy rằng vừa mới tỉnh dậy nhưng vẫn hơi buồn ngủ.

Đệm hơi lún xuống, ta đoán rằng Dạ Hoa đang ngồi bên cạnh.

Ta mơ mơ hồ hồ hỏi chàng: "Tối nay sao trên trời có sáng không?".

Chàng lặng đi một hồi rồi mới đáp: "Tố Tố, bây giờ đang là ban ngày".

Theo thói quen ta dụi dụi mắt, tay đụng phải dải lụa trắng băng quanh mắt mới nhớ ra đã không còn mắt nữa rồi, dù có dụi thế nào thì cũng không thể phân biệt nổi ngày đêm, vẫn không nhìn được gì.

Dạ Hoa im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ta sẽ thành thân với nàng, ta sẽ là đôi mắt của nàng".

Tố Tố, ta sẽ là đôi mắt của nàng.

Theo bản năng ta đẩy chàng ra. Ác mộng đêm hôm đó lại một lần nữa bủa vây ta, ta sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Dạ Hoa nắm tay ta: "Tố Tố, nàng làm sao vậy?". Ta run run cắn răng nói dối: "Đột... đột nhiên hơi buồn ngủ. Chàng làm việc của chàng đi, thiếp muốn ngủ một lát".

Trước đây lòng vạn phần lưu luyến, người vạn phần lưu luyến, còn giờ đây đã khiến người ta không thể chịu nổi, ta chỉ hiếu kỳ rằng, chàng đã yêu người con gái ấy như thế, sao ban đầu lại đồng ý với yêu cầu vô lý của ta.

Ban đầu, ban đầu, đúng là hối hận thì sao ban đầu không làm khác đi.

Dạ Hoa rời đi, Nại Nại nhẹ nhàng cài then cửa. Ta nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò. Những hình ảnh hiện lên, lúc là núi Tuấn Tật ở Đông Hoang, lúc là khuôn mặt của Dạ Hoa, lúc là lưỡi chủy thủ đẫm máu và đôi mắt bị khoét đi của ta. Rất đau, ta đau muốn khóc nhưng lại khóc không nổi.

Ta thầm nghĩ đợi sinh xong đứa con này, ta sẽ quay trở về núi Tuấn Tật, bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đó.

Lại ngây người hồi lâu, Nại Nại rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi ta: "Nương nương, nương nương, người tỉnh chưa?".

Tổng Hợp Huyền HuyễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ