06; vượt rào (h)

3K 296 48
                                    


lúc đức duy trở về nhà với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, quang anh lại càng khó chịu? em xinh đẹp cho ai xem?

khó chịu vô cùng.

quang anh cắn vào má đức duy, day cắn thành một dấu đỏ nhìn trực diện rất chói mắt. hắn cắn một hơi như thể trút giận xong mới ngẩng đầu ngắm vẻ mặt của em. đức duy không đẩy hắn ra nữa, nhưng cũng không ngẩng mặt cho hắn nhìn, cứ cúi mặt xuống làm quang anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của em.

quang anh cười thầm, tay lại bóp má đức duy ép em ngẩng đầu, hơi thở từ từ bị rút cạn, cảm giác mất sức và choáng váng khiến đầu em ong ong.

vẻ mặt em ngày một mơ màng, quang anh dời nụ hôn từ thái dương đến đường cằm, rê xuống cổ rồi mút mạnh, mảng thịt yếu ớt nhói lên làm em phải nhăn mặt.

"anh là chó à?"

quang anh quá mất kiểm soát, hắn cắn đến nổi đức duy nghĩ rằng ngày mai em nên đập nát hết gương trong nhà. hắn không kiểm soát được tinh tức tố nữa, mùi rượu cứ trào ra làm nỗ lực cố gắng hít thở của đức duy gần như công cốc.

không chỉ mình em gặp khó khăn hít thở, quang anh cũng bị mùi sữa ngọt chi phối đến sắp mất trí rồi.

quang anh nắm vai đức duy nhấn xuống, em chỉ có thể bấu vào nệm ghế sofa để ngăn bản thân kêu lên khi ngón tay tiến vào trong huyệt thịt mềm. vì ảnh hưởng của tinh tức tố mà liên tục chảy ra chất dịch ướt đẫm. hai chân theo phản xạ muốn khép lại, nhưng sức lực của một omega bị chi phối dễ dàng bị đạp đổ tan tành, bắp đùi non mềm bị tách đôi, hai ngón tay tiến vào trong khi quang anh còn đang bận rộn cắn mút trên ngực em. nơi lưỡi hắn lướt qua vừa nhột vừa ngứa, thật sự sắp điên rồi.

tốc độ ra vào của ngón tay nhanh điếng hồn, mỗi lần đâm chọc đều chạm đến điểm nhạy cảm nhất, tiếng nước va chạm liên tục như muốn xối ướt cả bàn tay hắn.

hai luồng tinh túc tố mất khống chế đan vào nhau, đem đức duy từng bước lên đỉnh khoái cảm, nhưng cảm xúc dằn vặt vẫn bài trừ giữ chân em lại, giống như đứng trước vực thẳm, chỉ cần xảy chân liền rơi vào nơi hố sâu không đáy.

"ưm.. ra mất..". khoái cảm làm đức duy không nói được một câu rõ ràng, chỉ có thể ư a đứt quãng. tay em quờ quạng đưa xuống, muốn ngăn hành động bên dưới lại nhưng với không tới, bị quang anh kéo lại hôn lên cổ tay. khoái lạc dâng lên nhanh chóng làm đức duy phải ôm ghì lấy vai hắn mà thở dốc.

đức duy biết rõ quang anh nhìn thì có vẻ dịu dàng thế thôi, nhưng lúc dữ lên thì đáng sợ lắm.

em gần như buông thỏng để quang anh vác lên vai đưa về phòng, nằm thẫn thờ trên giường, vừa mới ra một lần, vật nhỏ nửa mềm gục xuống, bụng nhỏ bị vẽ đầy bởi tinh dịch, hai chân run rẩy đến đáng thương.

quá đáng nhất vẫn là quang anh không chút thương hoa tiếc ngọc mà một lần thúc cả vào lút cán. cơ thể đang trong dư vị cao trào nhạy cảm không thể chịu nổi. bị khoái cảm liên tục nổi lên làm cho rơi nước mắt, vừa nghẹn ngào nói quang anh là đồ khốn nạn, tay vừa cào lung tung trên bắp tay hắn. nhưng tối nay dù giận thì quang công nhận em xinh, ăn mặc phải nói là đm ngon vl.

rhycap / move onNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ