cưa rất khéo em còn chẳng biết từ lúc nào đã đổ

182 17 1
                                    

trong suốt quá trình cả hai tìm hiểu nhau, jihoon không ngừng khiến em cảm thấy như mình đang là trung tâm của vũ trụ. anh luôn quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng không còn là sự chăm sóc âm thầm như trước. giờ đây, khi mọi chuyện đã rõ ràng, jihoon dường như đã tìm thấy một động lực mới, một lý do để thể hiện tình cảm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. mỗi hành động, mỗi lời nói của anh đều có chút gì đó dồn dập hơn, mãnh liệt hơn, như thể sợ bỏ lỡ cơ hội khiến em hiểu rõ tình cảm của anh.

sáng sớm, khi mặt trời còn chưa kịp lên hẳn, jihoon đã đứng trước cửa nhà em với hộp bánh nhỏ mà anh tự tay chuẩn bị từ đêm trước. "anh biết em thích ăn bánh ngọt vào buổi sáng mà," jihoon cười nhẹ, đôi mắt ấm áp nhìn em như một sự quan tâm tự nhiên. anh luôn chú ý đến những thói quen nhỏ nhất của em, từ cách em uống cà phê đen không đường, đến việc em thường ngồi làm việc vào cuối tuần với danh sách nhạc indie nhẹ nhàng phát trong nền. nhưng giờ đây, anh không chỉ chú ý mà còn muốn thỏa mãn mọi sở thích của em, như một cách để thầm khẳng định, "anh luôn ở đây, bên cạnh em."

có những hôm, anh bất ngờ ghé qua chỗ làm của em sau những buổi luyện tập, không vì lý do gì cụ thể ngoài việc mang đến một ly trà yêu thích hay đơn giản chỉ để hỏi han xem em đã ăn gì chưa. "anh không muốn em bỏ bữa đâu," jihoon cười, nhưng ánh mắt của anh thì nghiêm túc và chân thành. sự quan tâm của anh giờ đây không còn là ngẫu nhiên, mà như một chiến lược tán tỉnh tinh tế nhưng đầy hiệu quả. anh không thúc ép em, nhưng cũng không hề buông lơi. mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi đều có chút gì đó dịu dàng nhưng lại khéo léo đưa em đến gần hơn với trái tim anh.

tối hôm đó, khi cả hai ngồi bên nhau dưới ánh đèn mờ của quán cà phê quen thuộc, jihoon không ngừng lắng nghe từng câu chuyện em kể. anh chăm chú, gật đầu theo từng lời em nói, đôi khi còn thêm vào những câu trêu đùa khiến em không thể không bật cười. nhưng rồi, giữa những tiếng cười nhẹ nhàng, jihoon bất ngờ kéo ghế lại gần hơn, đặt tay mình lên tay em. cử chỉ này không còn là sự ngại ngùng như trước nữa. anh mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn nhắn nhủ. "anh muốn nhiều hơn, và anh sẵn sàng chờ đợi nếu em cần thời gian."

"em biết không?" jihoon bỗng thì thầm, giọng anh trầm ấm và có chút gì đó như là lời thú nhận. "anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dành nhiều thời gian cho một người như vậy. nhưng với em, anh cảm thấy mình có thể làm mọi thứ."

những lời nói ấy khiến em bất giác im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. có lẽ em đã quen với sự tán tỉnh nhẹ nhàng và sự quan tâm kín đáo của jihoon, nhưng giờ đây, với lời thú nhận rõ ràng như vậy, trái tim em chợt rung động mạnh mẽ hơn. jihoon đã không còn là người chỉ đứng từ xa quan sát và âm thầm bảo vệ em nữa. giờ đây, anh đang tiến lên phía trước, quyết liệt hơn, nhưng vẫn giữ lại sự dịu dàng mà em không thể nào chống lại.

dần dần, mỗi lần gặp gỡ, jihoon như đang vẽ nên một bức tranh về tương lai mà anh muốn cả hai cùng nhau bước tới. anh không vội vàng, nhưng mỗi lần anh đưa tay ra, em đều cảm nhận được sự chắc chắn và quyết tâm trong từng cử chỉ. từ việc cùng nhau đi dạo dưới trời đêm, cùng ăn tối ở những quán quen thuộc, đến những cuộc trò chuyện dài về ước mơ và cuộc sống, jihoon khiến em cảm thấy an toàn và bình yên khi ở cạnh anh.

𝐜𝐡𝐨𝐯𝐲  ༘⋆ phóng zìn zìnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ