Ae(Prince) & Arlecchino: [Những kẻ không ngai] (I)

36 5 0
                                    

Main: Điện hạ & Arlecchino.
Thẻ tag: OOC, fanfic, oneshot, cường cường, hành động, fantasy, non-cp, to be continued.
Warning: Câu chuyện này thuộc về tác phẩm, riêng nhân vật thì không =))))) Hãy giữ vững lý trí khi đọc, xin cảm ơn.

*****
"Gia đình... nghĩa là gì ạ?"

Aether khựng lại, quay mặt qua nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mình.

Đôi mắt vàng long lanh trong veo nhìn cậu, bên trong đó là sự ngây thơ, đơn thuần, sạch sẽ tựa một tờ giấy trắng.

"... Gia đình chính là những người gần gũi với ta nhất, là người hiểu ta, sẵn sàng san sẻ mọi thứ và dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa đều sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta."

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn Aether, cậu cười, thừa biết lời giải thích này còn khó hiểu hơn hai tiếng 'gia đình'.

"Ý của anh chính là..."

Aether vòng cái cuống hoa cuối cùng vào mắt rồi thắt lại sau đó đặt lên đầu cô gái nhỏ: "Em là người thân duy nhất của anh trong khắp vũ trụ này, Lumine, là người mà anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh để chăm sóc, chỉ dẫn và bảo vệ."

Lumine vịn vòng hoa, đôi mắt chớp nhẹ: "Nhưng anh nói một lúc nào đó anh sẽ phải rời khỏi đây mà. Anh có thể không đi sao?"

"... Đó là chuyện sẽ xảy ra."

Aether nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lumine, dịu dàng nói: "Nhưng vẫn chưa đến lúc, chưa phải bây giờ... mà là chuyện của rất lâu, rất lâu sau này. Khi thời điểm ấy đến... em sẽ biết thôi, Lumine. Còn trước lúc đó anh hứa rằng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."

Anh sẽ giữ gìn lời hứa này bằng cả sinh mạng của mình—

.

.

.

Thiếu niên từ từ mở mắt ra, nhìn trần phòng xanh lam lạnh lẽo mới từ từ khôi phục tỉnh táo từ trong mơ hồ.

"... Mơ ư?"

Đã rất lâu rồi cậu chưa mơ lại giấc mơ ngày xưa, cái thời còn ở cùng Lumine tại Hãn Hải Tinh Không.

[Không thể tự dưng lại mơ thấy chuyện này được... Điềm báo ư?]

Cậu quay đầu nhìn thử bên ngoài cửa sổ, nheo mắt.

Snezhnaya, ngày hiếm hoi có nắng.

Điện hạ chống tay ngồi dậy, nhìn cục thịt nhỏ cuộn tròn nằm sát bên cạnh cậu vẫn đang khò khò trông thật ngu.

Cậu nheo mắt nhìn cục thịt có mái tóc cam đó rồi quay qua thấy Tsaritsa đã đứng chờ sẵn bên giường, trên dung mạo tuyệt trần băng giá không có tí ti biểu cảm nào nhưng đôi mắt sapphire xanh lam nhìn xuống cậu có chút xao động.

Dĩ nhiên cậu đọc ra điều Tsaritsa muốn nói, đỡ trán.

"Tch... Khi nào mới chịu thôi đây hả?"

Đây không phải lần đầu tiên cục thịt nhỏ này trốn khỏi khu nhà của Skirk để đến đây, tất nhiên cũng chả phải lần cuối cùng.

Tsaritsa xoay người: "Ta gọi người hầu vào, em mặc áo vào trước đi."

Điện hạ đỡ trán, thở dài thườn thượt: "... Gọi cả Skirk nữa, chắc cô ta lại đang quật tung toàn bộ Quân Khu lên để tìm tên oắt con này rồi..."

Khóe môi Tsaritsa khẽ nâng lên: "Được."

.

.

.

"Tên nhóc này! Sao mi cứ trốn ra ngoài suốt thế hả?! Có biết ta lo cho ngươi lắm không?!"

"Không! Buông ra! Buông ra! Tôi không muốn ở với cô! Tôi muốn ở với anh trai cơ!"

"Ở cái gì mà ở?! Ngài ấy không phải người mà ngươi muốn xáp vô là xáp được đâu, nhóc con!"

"Mặc kệ tôi!!!"

Đứa trẻ đầu cam giẫy thoát khỏi tay Skirk xong lập tức quen chân muốn chạy về phía Điện hạ thì bị Skirk chặn lại, thế là nhóc con rẽ hướng khác bỏ chạy làm Skirk phải dí theo.

"Đứng lại, nhóc con!"

"Còn lâu nhá, lêu lêu lêu!"

Một lớn một nhỏ chơi trò đuổi bắt trong sảnh lớn khiến Điện hạ không thể không hoài nghi: "Skirk, ngươi ấu trĩ vừa thôi..."

Skirk nghe vậy lập tức phanh lại, quay đầu nhướng cao mày hỏi: "Ngài nghĩ lỗi là do ai hả Điện hạ??!"

Điện hạ: "Do ta hả?"

Skirk tức đến mức bật cười: "Chứ còn ai nữa!"

Nhóc con phát hiện cơ hội lập tức chạy ù về phía Điện hạ: "Anh trai!"

"Cái— Tên nhóc kia, đừng có bổ nhào vào ngài ấy kiểu đó! Dừng lại mau!!!"

Điện hạ đỡ trán, giơ tay lên chặn đầu tên nhóc con đó lại trước khi nó tông một cái làm cậu rơi hết toàn bộ báo cáo trên tay.

Mấy ngày nay vì có tên nhóc này mà không khí trong Lâu Đài Băng Vĩnh Cửu vô cùng náo nhiệt, nhất là khi Skirk bị Điện hạ giao việc trông chừng nhóc con trong khi cậu bận bàn chuyện với Tsaritsa.

Đôi khi ồn ào quá mức cũng không phải chuyện tốt cho lắm, chí ít cậu đã đủ đau đầu khi ở cùng mấy đứa Pháp Sư Vực Sâu với Tông Đồ rồi, trốn đến Lâu Đài Băng Vĩnh Cửu cũng là để tìm chút thanh tịnh—

[Giờ thì hay rồi, thêm một cục thịt nhỏ lại ồn không thua cái chợ, haizz...]

Tuy vết thương chí mạng của nhóc con đã được máu của Điện hạ chữa lành nhưng Tsaritsa vẫn cho gọi bác sĩ đến lâu đài kiểm tra đàng hoàng cho đứa trẻ này đề phòng còn di chứng nào đó.

"Mất kí ức?"

Bác sĩ gật đầu, len lén đưa mắt nhìn thiếu niên đang tùy ý tựa hông vào tay vịn của ngai vàng: "Vâng, theo như quá trình được ghi lại thì hẳn cú sốc do va đập mạnh và cái chết lâm sàng đã khiến nơi lưu trữ kí ức trong bộ não bị chấn động gây ra tình trạng mất kí ức. Dấu hiệu tổn thương của đứa trẻ này thể hiện rõ nhất là vùng mắt. Đồng tử không có tiêu cự hay co giãn khi tiếp xúc với ánh sáng nhưng vẫn giữ được thị lực, này có thể xem như một phép màu."

"Phép màu..." Tsaritsa lẩm bẩm, nhìn sang Điện hạ đang dựa vào ghế của cô: "Aether, em nghĩ sao?"

"... Nghĩ gì nữa, tên nhóc đó lúc hấp hối đã nói bản thân có gia đình, có mất kí ức hay cụt tay cụt chân gì cũng phải trả nó lại cho người nhà của nó chứ."

Điện hạ không muốn rước thêm phiền vào người, nội những thứ Tsaritsa đang chuẩn bị cho đại kế hoạch mấy năm tới đã khiến cậu suy nghĩ đau hết cả đầu rồi, thật sự không thể phân tâm để trông chừng thêm một cục thịt nữa.

"Ngươi. Ờ, nói ngươi đó."

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn thiếu niên, nghe cậu ta hỏi: "Mất bao lâu tên oắt kia mới lấy lại kí ức hả?"

Bác sĩ ngớ người, ngập ngừng: "Chuyện này..." Ông ta nhìn Nữ Hoàng rồi lại nhìn thiếu niên kia, khó khăn đáp: "Những trường hợp thế này thường sẽ mất vài tháng, một số là vài năm—"

"Vài năm??"

Giọng của thiếu niên cao lên một tông.

Bác sĩ run lập cập: "Vâng vâng, vài năm... đại khái cũng là trường hợp khá ít, thông thường chỉ vài tháng thôi ạ, không... không mất nhiều thời gian lắm đâu... ạ."

"Vài tháng...???"

Giọng của thiếu niên lại hạ thấp, lần này tông trầm còn kèm cả khí áp nặng nề.

Bác sĩ thật sự không chịu nổi cái kiểu thất thường này nữa, ông muốn khóc luôn rồi.

"Không sao."

Tsaritsa lên tiếng, nâng tay đặt lên mu bàn tay của Điện hạ: "Ta không bận tâm, em hãy cứ làm những gì mà em cho là cần thiết đi, Aether."

"... Rồi, vậy thì..."

Điện hạ nheo mắt nhìn bác sĩ: "Việc điều trị của tên nhóc đó ta sẽ giao cho ngươi. Nhưng ta mong mọi bản báo cáo đều ghi hết sự thật."

Bác sĩ thở phào một hơi, cúi đầu đáp: "Vâng, tất nhiên rồi ạ. Tôi sẽ trung thực, thưa Nữ Hoàng, thưa Điện hạ."

Sự tình phát triển thành bây giờ là vì Điện hạ nhận ra sau khi đứa trẻ đi lạc kia tỉnh lại thì không hề nhớ được bất kì chuyện gì, gia đình là ai, sống ở đâu, bản thân bao nhiêu tuổi, vì sao lại đi lạc vào Cấm Địa của Snezhnaya, vì sao lại bị thương,... Toàn bộ nó đều không nhó.

May mắn là còn nhớ được tên của bản thân – Ajax.

Điện hạ: "..."

Skirk: "... Hay ngài bảo Nữ Hoàng nhận nó làm con nuôi đi."

Điện hạ xách cổ Skirk ném ra khỏi băng động: "Nhận nuôi cái gì hả?! Ngươi lết xác đi điều tra xem hộ gia đình nào lạc mất con đi kìa! Thế này có khác gì bắt cóc con nhà người ta đâu chứ, chết tiệt!"

Mặc dù việc đứa trẻ này mất kí ức là chuyện bất đắc dĩ nhưng thân là người là ban máu để đứa trẻ này được sống Điện hạ không khỏi cảm thấy khó chịu và chột dạ khi nghĩ đến gia đình đang mòn mỏi tìm kiếm tung tích của đứa trẻ này.

[Cái chuyện ghê tởm như chia cắt gia đình người khác ta tuyệt đối không bao giờ làm!!!]

Cậu mong có thể sớm tìm thấy gia đình của đứa nhóc này, càng sớm càng tốt.

*****
"Anh trai, anh rất bận sao?"

Điện hạ nhìn nhóc con bám vào cạnh bàn ngước cặp mắt xanh tối nhìn lên cậu chăm chú: "Ajax sẽ ngoan, anh trai, sau khi xong việc anh có thể chơi với Ajax không?"

"..." Điện hạ thở ra một hơi: "Nhãi ranh, ta không phải anh trai của ngươi. Ngươi thật sự không nhìn ra hả? Ta và ngươi không có đặc điểm nào giống nhau đâu."

"Ưm?" Nhóc Ajax nghiêng đầu khó hiểu: "Anh lớn như thế, em nhỏ như này... làm sao giống nhau được? Anh trai, hay là anh đợi em lớn lên nhé. Có thể khi em lớn như anh chúng ta sẽ có điểm giống nhau đó, như vậy có phải là anh sẽ thành anh trai của em không?"

Điện hạ: "... Không, có lớn cỡ ta thì cũng chả giống được đâu."

Nhóc Ajax gãi đầu: "Vậy... Vậy phải như thế nào mới giống ạ?"

Cậu dẹp công văn qua một bên, vẫy tay bảo nhóc con qua đây.

Nhóc Ajax lon ton đi qua, Điện hạ nghiêng người bế nó lên đặt ngồi trên đùi của mình, nheo mắt bảo: "Ta nói cho ngươi biết, nhãi ranh, ta không phải gia đình của ngươi. Ta bảo Skirk đi tìm gia đình của ngươi rồi, bọn họ sẽ sớm đến đón ngươi thôi."

"... Không thích."

Điện hạ nhướng mày: "Không thích cái gì? Đó mới là gia đình của ngươi, không phải ta."

"Không thích! Không thích là không thích!" Nhóc Ajax nắm chặt vạt áo của Điện hạ, nó vừa kéo vừa lớn tiếng nói: "Anh là anh trai của em mà! Em tuyệt đối không nhận nhầm! Ngay khi nhìn thấy anh là em đã biết rồi! Anh chắc chắn chính là anh trai của em! Không thể sai được!"

"..." Ánh mắt, thái độ, nhịp tim, cảm xúc... Nhóc con này đang nói thật.

Cậu ngây ra, chợt nhớ đến cái ngày lần đầu tiên Lumine 'tỉnh giấc' dẫu con bé vẫn chưa có những kiến thức thông thường thì ngay khi nhìn thấy cậu con bé đã lập tức gọi 'anh trai'.

[... Do sự ảnh hưởng của máu ư? Nếu thật là vậy thì tên nhóc này.....]

Điện hạ chưa từng hoài nghi huyết mạch và phước lành của bản thân nhưng cậu chưa từng gặp qua chuyện thế này bao giờ, xuyên suốt tinh lịch của các vì sao toàn bộ Lữ Khách của Hãn Hải Tinh Không đều được sinh ra tại nơi đó, không hề tồn tại ngoại lệ nào cả.

Dù sống hay chết, điểm cuối cùng của họ đều là Hãn Hải Tinh Không—

[... Nhưng nếu xuất hiện một ngoại lệ thì sao?]

Cậu mải chìm trong suy đoán của bản thân, nhóc con thấy cậu không thèm phản ứng liền buồn bực dựa đầu vào lòng cậu, ôm buồn bực ngủ ngon lành.

Đến khi Skirk quay lại thì thấy Điện hạ đang xem báo cáo trong khi nhóc Ajax thì ngủ chảy cả dãi trên chân cậu.

"... Ngài thật sự có năng khiếu chăm trẻ nhỏ đấy, Điện hạ."

"Câm miệng."

*****
Cứ điểm của Căn Nhà Hơi Ấm tại Snezhnaya.

Arlecchino ngước nhìn những kệ sách cao hơn ba mét dựng san sát nhau, sau khi quan sát một lúc cô lập tức bật nhảy lên kệ cao nhất lấy xuống một quyển sách dày cộm với bìa đỏ sờn màu.

Căn Nhà Hơi Ấm không chỉ có một cứ điểm, tuy chỉ có duy nhất một người là 'Mẹ'.

Arlecchino cầm quyển sách đi về bàn, vừa lật mở đã thấy những cái tên được viết bằng mực đen, trong đó có hơn một nửa đã được tô bằng mực đỏ.

Độ ngả màu của giấy cho thấy những cái tên này đã có từ rất lâu rồi.

Arlecchino nheo mắt, lật sang trang khác, lần này là một cây phả hệ với quy mô lớn với rất nhiều nhánh và tán lá rậm rạp, gọi là cây phả hệ cũng không đúng lắm bởi độ đậm của tán ước chừng đã có quy mô vài trăm năm.

[Độ tuổi tồn tại của Căn Nhà Hơi Ấm không lý nào lại lâu như vậy được, trừ phi... những cái tên này còn ám chỉ một chuyện khác.]

Arlecchino mở luôn trang cuối cùng được viết.

[BL/Genshin] Yaksha & Prince (Limited)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ