[2] Chuyện chưa kể về chú

649 82 0
                                    

Có một lần, em thấy điện thoại chú reo lên cuộc gọi, tiếng từ nhà tắm vọng ra bảo em nghe hộ.

Một tiếng tổng giám đốc Phạm phát ra từ đầu dây bên kia làm em hoảng loạn.

"Anh gì ơi anh có nhầm số không?"

/ Hở? Em là người yêu của sếp đúng không? Em nhắn với sếp là check lại mail anh có gửi phần báo cáo dự án hai tỷ đó./

"À dạ em biết rồi, em chào anh ạ."

/ Chào em. /

Tăng Phúc lùng bùng lỗ tai, hai tỷ? Hai tỷ là bao nhiêu số không nhỉ? Mua được bao nhiêu cân quýt?

"Bé ơi làm sao đấy?"

"Check mail, báo cáo, dự án hai tỷ..."

"À cảm ơn bé, bé có muốn ăn đêm gì không?"

"Rốt cuộc là chú làm gì vậy?"

"Thì làm văn phòng thôi."

Nhìn vẻ mặt vô tội của chú mà em chỉ muốn hét lên cho thỏa đáng.

"Người ta gọi chú là tổng giám đốc Phạm đó, là sếp đó."

"Thì làm sao? Bé vẫn yêu anh mà nhỉ?"

Jun Phạm xoay người kéo em vào ngồi trong lòng mình, hai người ngồi trên sàn nhà trải thảm lông xám ấm áp, anh cúi người hôn từ mái đầu thơm mùi dầu gội xuống đến cái cằm nhỏ, rồi lại hôn lên đôi môi đang bĩu ra.

"Thì em vẫn yêu chú."

"Ừm, yêu bé, bé muốn ăn gì?"

"Em ăn gì cũng được."

"..."

Sau mười phút hỏi qua hỏi lại, Tăng Phúc cũng yên vị trong lòng anh mà nhâm nhi chân gà nướng.

Nói sao nhỉ, Phạm Duy Thuận chính là một cục đá nằm yên dưới gốc cây quýt.

Ngày đầu thấy em ở quán ăn đã muốn đem về nuôi, rồi dần dần trở thành khách quen, giả vờ không quan tâm nhưng lại rất để ý, hôm nào em không làm là mặt một đống với chủ quán, sau này dùng sắc đẹp dụ dỗ em, khiến em rơi vào lưới rồi còn tự đến theo đuổi mình.

Cục đá này có chút mưu mô đi.

Tuy bề ngoài là một dạng trăm năm không đổi, nhưng đối với Tăng Phúc lại rất dịu dàng, yêu nhau chưa lâu nhưng em cũng hầu như chiêm ngưỡng các vẻ mặt khác của anh.

Nào là nếu em trốn học làm thêm sẽ lạnh lùng đến mức đáng sợ, nếu em bỏ bữa sẽ đỏ mắt mắng em, nếu em say xỉn sẽ đen mặt dạy dỗ em.

Từ đầu Jun Phạm biết rõ người yêu mình nhỏ hơn tận mười tuổi, nhưng cảm thấy tình yêu thì sợ gì chuyện cỏn con, thế là quên mất vẻ ngoài mình ra sao mà không nói cho em nghe.

Mãi đến khi em biết thì lập tức trở nên ngượng ngùng.

Anh thích gọi người yêu mình là bé, đơn giản vì hồi đấy quen nhau anh hay gọi em lại để kêu món, bé ơi bé à thành ra quen.

Jun Phạm là con trai cả trong nhà có hai anh em, bố mẹ đều là người Việt nhưng sống ở Nhật, vẻ ngoài phải nói là hút mắt người nhìn, đó là lí do mà ngay từ ánh nhìn đầu tiên anh đã thành công cướp lấy trái tim người yêu nhỏ.

[JunPhuc] Mười nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ