14: Cậu xuyên qua biển người mênh mông

39 5 3
                                    

Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến ở trong đống tuyết từ từ đi lại. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới lên tiếng hỏi.
"Trong lòng giấu nhiều ủy khuất như vậy, sao không nói với tôi?"
Tiêu Chiến nằm trên vai hắn, giống như là sắp ngủ, thấp giọng lầm bầm, "Nói với anh có tác dụng gì, anh lại không thích tôi......"
"Ai bảo cậu cố chấp như bò vậy."
Tiêu Chiến bĩu môi, ngay cả nước mắt từ hốc mắt rơi xuống cũng không biết, "Qua thời gian nữa tôi đi rồi, đi rất xa, để cho anh vĩnh viễn không tìm được tôi. Anh chính là muốn tặng tôi bánh ngọt nhỏ 30 đồng, anh cũng không có cơ hội tặng!"
Vương Nhất Bác thở dài, sờ sờ má lạnh như băng của cậu, "Sinh nhật năm nay, tôi tổ chức cho cậu được không?"
"Anh gạt tôi."
"Không gạt cậu, nhất định không gạt cậu!"
"Các người đều gạt tôi, các người đều không cần tôi, đuổi tôi đi......"
Vương Nhất Bác đè lại một tia đau xót trong lòng, âm thanh càng thêm nhu hòa, "Sẽ không, sẽ không có ai không cần cậu."
Hắn chợt nhớ tới năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến.
Mặc áo len trắng, quần đen giày trắng, sạch sẽ gọn gàng. Trong mắt cậu mang theo ánh sáng giống như kim cương, thỉnh thoảng hiện lên mấy phần giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
Năm năm này, Tiêu Chiến đối với hắn, thật sự rất tốt, tốt đến tận xương tủy.
Tiêu Chiến nhập cả người mình vào, liều mạng mà lấy lòng một người. Không có ông bà dịu dàng, không có ba mẹ có thể dựa vào, Tiêu Chiến đã coi Vương Nhất Bác là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.
Nhưng mà hắn?
Lúc Tiêu Chiến vì chăm sóc dạ dày hắn, bận rộn làm các loại cháo dưỡng sinh làm bỏng tay mình nổi mụn nước, hắn đang nhắn tin với Lương Ngọc Thành, nói với Lương Ngọc Thành lời âu yếm khiến người ta đỏ mặt; 30 tết lỡ hẹn, quẳng Tiêu Chiến một mình ở trong biệt thự trống rỗng, mà hắn ngồi lên máy bay, đến Los Angeles cùng Lương Ngọc Thành ôm nhau.
Hắn vì Lương Ngọc Thành, không chút lưu tình mà đuổi Tiêu Chiến cả người lẫn mèo ra khỏi cửa. Nhưng hắn không biết, Tiêu Chiến rời khỏi Vương Gia, trên thế giới này, đã không có nhà để về.
Tiêu Chiến giống như một con mèo nhỏ lang thang dịu dàng hung dữ, nổi lên dũng khí, dốc hết toàn lực, xuyên qua vô số người hờ hững, xuyên qua vô số đường lớn nguy hiểm đi tới bên cạnh hắn, đầy lòng tín nhiệm mà lộ ra cái bụng mềm mại nhất với hắn, muốn lấy lòng hắn, mặc hắn vuốt ve.
Nhưng hắn đối với cái bụng mềm mại này, hung hăng đâm một dao.
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm giác được, đối với Tiêu Chiến, mình đã làm sai một chuyện.
Ít nhất...... Không nên nhẫn tâm với cậu như vậy.
Ít nhất, ít nhất nửa năm này, nên đối với cậu tốt hơn chút.
"Tôi rất nhớ mẹ, rất nhớ bà nội," Tiêu Chiến không có chút ý thức nào, chỉ cảm thấy có giọt nước từ hốc mắt mình trượt xuống, "Tôi có phải làm sai cái gì hay không, tại sao các bạn nhỏ đều có nhà, chỉ có tôi không có?"
"Cậu cái gì cũng không làm sai."
Đầu nhỏ của Tiêu Chiến nhẹ nhàng lắc lắc, "Tôi trải qua sinh nhật một mình, một mình trải qua năm mới, một mình tới bệnh viện mổ, tôi có phải sẽ cứ như vậy mà chết hay không, cũng không ai sẽ cảm thấy khổ sở?"
Vương Nhất Bác đang muốn nói gì, Tiêu Chiến bỗng nhiên nôn một tiếng. Hắn vội vàng đặt Tiêu Chiến xuống, "Muốn ói?"
Tiêu Chiến vô ý thức lắc lắc đầu.
Có lẽ trong dạ dày lại khó chịu, Vương Nhất Bác nghĩ. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Chiến, lực độ vừa phải mà xoa dạ dày cậu.
Đèn đường phía trên chiếu ánh sáng vàng ấm, chiếu vào tuyết đọng băng giá mà phát sáng trên mặt đất, chiếu ánh sáng trong đôi mắt bọn họ.
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến gần trong gang tấc, lông mi mềm mại kia thuận theo mà rũ xuống, miệng thỉnh thoảng lầm một một cái, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ác liệt bướng bỉnh lúc tỉnh táo.
Không biết làm sao, trong lòng hắn vừa động, liền hôn Tiêu Chiến.
Nụ hôn này không mang theo bất kỳ ý vị tình sắc nào, chỉ là nhẹ nhàng mà đụng trên môi nhau, trao đổi ấm áp trong đêm lạnh lẽo.
Vương Nhất Bác kéo cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ của mình làm ấm thân thể cậu,"Sẽ không có ai không cần cậu."
Tiêu Chiến ở trong cái ôm của hắn, giống như người lang thang trong đêm lạnh ẽo cảm nhận được sự ấm áp của lò lửa, từng chút an tĩnh lại, lúc Vương Nhất Bác tưởng cậu đã ngủ, cậu bỗng nhiên kéo cổ họng hô một tiếng: "Vương Nhất Bác là vương bát đản!"
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, dùng âm thanh từ tính trầm thấp nói, "Được được được, Vương Nhất Bác là vương bát đản, tôi cho cậu mắng."
"Vương Nhất Bác là vương bát đản...... Nhưng mà......"
Vương Nhất Bác che chở cậu, phòng ngừa cậu ngã xuống, "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà...... Tiểu vương bát đản làm sao đây......"
Vương Nhất Bác chỉ cho rằng cậu uống hồ đồ nói mê sảng, "Tiểu vương bát đản gì?"
"Tiểu vương bát đản làm sao đây......" Tiêu Chiến lẩm bẩm lặp lại, "Tiểu vương bát đản hắn có cần hay không?"
Vương Nhất Bác đang muốn hỏi tiếp, nhưng Tiêu Chiến giống như người máy đứt điện, nằm trong ngực Vương Nhất Bác ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở vừa nông vừa đều đặn.
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ lắc đầu, ôm ngang cậu lên, dọc theo đường guc trở về. Thả cậu vào ghế sau xe, đắp lên một cái thảm lông.
Xe thong thả mà dọc theo đường lớn chạy nhanh về Vương Gia.
Bão tuyết cả đêm không ngừng, trong một đêm, bao phủ cả thành phố phồn hoa.
===========

[ Chuyển Ver Bác Chiến ]Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ